Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 44




Sau khi nhà đại bá ở riêng, đại bá nương ở lại trong thôn cùng sống với tiểu nhi tử, Vạn nương cũng không phân biệt rõ ràng với cách vách nữa, lui tới cùng nhiều hơn.



Đường ca của Xuân Phong, Vạn Đại Hoa cũng không cưới vợ, năm nay hắn đã hơn hai mươi, trong nhà cũng không phải không nói qua chuyện thành thân của hắn, nhưng không có cọc nào mà hắn đồng ý, hiện giờ đại bá nương lo lắng nhất chính là việc hôn nhân của con trai.



“Haiz, đứa nhỏ kia ta không quản được, hôm qua còn nói với ta phải đi ra ngoài, cũng không biết hắn cả ngày suy nghĩ cái gì?” đại bá nương lo lắng cho hôn sự của con trai, Vạn nương cũng giống như vậy, nàng do dự mãi mới nói thật với chị dâu mình.



“Xuân Phong nhà ta cũng không tốt hơn nhà ngươi, ngươi không biết, hiện tại ta buồn đến bạc cả nửa đầu.” Chuyện của Xuân Phong đại bá nương cũng biết một chút, Vạn nương nói tới đây, nàng liền nói tiếp: “Hôm nay ở nhà ta ăn cơm đi, ta thấy trong nhà còn chút gạo nếp, lấy nó nấu ăn đi, đại hoa cũng rất thích ăn, ta nhớ rõ Xuân Phong cũng thích ăn.”



“Haiz, Tú Tú, ngươi đã thực may mắn. Không có nữ nhân nào trong thôn này so được với ngươi, không có nữ nhân nào mà không hâm mộ ngươi? Hai năm ngươi vừa đến Vạn gia quả thực chịu rất nhiều khổ cực, nhưng mà nhị đệ rất tốt với ngươi, hai nữ nhi của ngươi cũng rất tốt, hiện giờ tuy rằng hôn sự của Xuân Phong không thuận lợi, nhưng Xuân Phong cũng là đứa nhỏ nghe lời, ngươi cũng nên biết đủ, đừng nghĩ nhiều như vậy.”



Nhắc tới việc hôn nhân của con trai, Vạn nương liền tức giận, lập tức tức giận nói: “Nghe lời cái gì mà nghe lời, hắn nếu thực nghe lời, sẽ không khiến ta tức giận như vậy.” Vẫn đem chuyện của La Thông nói ra, hiện giờ Vạn nương rất mâu thuẫn.



Nói La Thông không tốt, nhưng hiện tại đứa nhỏ kia cũng không có đi ăn trộm đồ của người ta nữa, nói hắn rất tốt, nhưng mình nhắm mắt lại cũng có thể nói ra một đống khuyết điểm của hắn, nhưng hiện giờ mình thấy hắn có được hay không là không cần thiết, con mình hiện giờ cử chỉ điên rồ, cứ một mực thích vẫn là thích.



“Ngươi, đừng nghĩ nhiều như vậy, Xuân Phong là đứa nhỏ ta nhìn từ nhỏ tới lớn, ta không biết La Thông như thế nào, nhưng ta biết nếu hắn thật sự là người xấu, Xuân Phong sẽ không coi trọng hắn.” Tính tình của một người rất khó giấu, từ khi đứa nhỏ Chu gia gặp chuyện không may cũng đã là nửa năm, sau đó La Thông quả thật thay đổi tính tình, nếu nói ngay tử đầu là giả vờ, nhưng mà ai có thể giả vở đến nửa năm? Có lẽ là thật sự rút ra được bài học, đã thật sự thay đổi.



Đại bá nương sợ Xuân Phong giống con trai mình bị trậm trễ sẽ bỏ lỡ tuổi, lúc khuyên Vạn nương, cũng cảm thấy lời mình nói có lý, đứa nhỏ La Thông kia hiện giờ quả thật không tồi.



“Đúng rồi, cũng không biết trong nhà tiểu cô như thế nào, hôm qua tam oa tử thế nhưng tới nhà vay tiền, ta chưa cho. Trong nhà tuy rằng còn một ít bạc, nhưng chỉ có một chút, ta còn phải giữ lại cho Đại Hoa, ra ngoài mà không có bạc thì không tốt.” Lúc trước Vạn nương đã biết cháu trai phải xa nhà, mấy năm nay cũng có mấy người ra khỏi thôn làm ăn, nàng cũng không phản đối, nàng chỉ tò mò lời nói của tẩu tử.



“Lý gia cũng không phải là người thiếu bạc, tình huống trong nhà sao lại như vậy, sao có thể tới nhà mượn tiền?” Lúc trước tiểu cô của chồng mình cũng không phải có quan hệ thật tốt với tẩu tử, nhưng thật ra lại quan hệ rất tốt với cháu dâu của nàng, hiện giờ muốn mượn tiền nên đi trấn trên tìm nhà Đại Quân mới đúng.



“Nghe nói tửu lâu ở trấn trên kinh doanh không tốt, chưởng quầy muốn bán tửu lâu chuyển ra ngoài, Lý giá không chịu muốn tự mình tiếp nhận, nhưng bạc trong tay không đủ.”



“Đó cũng không phải một số tiền nhỏ.” Trong lòng vừa động, Vạn nương biết trong nhà chuẩn bị mở một cửa hàng ở trấn trên, mà giờ lại có cơ hội này, nếu thực mua lại cửa hàng của Lý gia, khẳng định cả nhà bọn họ đều tức chết.



Nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có một chuyện tốt, tâm tình Vạn nương lập tức tốt lên, bắt đầu ngâm nga ca hát.



Ân oán của hai nhà đại bá nương cũng biết, thấy em dâu ngâm nga hát, lập tức cười nói: “Haiz, ngươi.”





“Ta làm sao? Ta chính là như vậy, ta nghe thấy nhà hắn không tốt ta liền vui vẻ ! hừ, tưởng tượng đến những việc xấu mà người nhà kia đã làm, hiện tại ta thực tức giận ! Xuân Phong nhà ta thích ăn đào, nhưng cây ăn quả ở bên cạnh phòng còn chưa trưởng thành, toàn bộ là do Lí lão tam làm ra ! lần trước, nhà hắn còn…. » nghĩ tới lần trước trượng phu gặp chuyện không may vẫn là do La Thông giúp đỡ, Vạn nương nhất thời không biết nên nói như thế nào, chuyện đó tuy rằng mình đã tới cửa cảm ơn, nhưng như thế thì làm sao ? một mạng người quan trọng hơn bất cứ thứ gì.



« Haiz, con cháu đều có phúc của con cháu ! ta mặc kệ ! » Nói đến nhóm con cháu, đại bá nương liền muốn kêu Xuân Phong đến đây, lập tức phải làm cơm, có thể cho hắn giúp đỡ.



« Gọi hắn…. quên đi, kêu đến đây đi. » Lỡ như thì sao ? Học một chút cũng tốt. Xuân Phong cùng cha hắn đều không biết làm cơm, một ngày ba bữa cơm trong nhà đều là Vạn nương làm, Vạn nương vốn định nói kêu Xuân Phong tới đây làm cái gì, nhưng cuối cùng vẫn kêu người tới.



Tình huống hiện giờ, sau này cho dù thế nào, nàng cũng không xác định được.



Xuân Phong tới đây cũng không phải làm chuyện phức tạp gì, bột nếp là do đường ca hắn giã ra, hắn chỉ giúp đỡ rang đậu phộng, sau đó dùng cối giã gạo giã ra, đợi cho bột nếp được làm thành bánh cắt thành từng khối nhỏ, cho thêm chút mật rồi cùng nhau ăn, vừa thơm vừa ngọt ăn rất ngon.




Xuân Phong vội vàng tính thời gian, mặc kệ là biểu ca hắn hay là La đại ca tới, đều là trước giờ cơm chiều, bởi vì khi đó nương đang bận rộn sẽ không có thời gian để ý tới hắn.



Nghĩ hôm nay hẳn là La Thông sẽ tự mình đưa tranh tới, lúc Xuân Phong thả miếng bột xuống liền cắt một miếng bằng bàn tay, dùng giấy dầu bao lại sau đó cho mật ong cùng đậu phộng vào, rồi chỉ nói về nhà một chuyến liền đi về.



Lúc Xuân Phong trở về, không nhìn thấy người ở cửa, hắn nhìn vào trong nhà mình thì phát hiện là biểu ca mình.



« Biểu ca ! » Trong lòng hơi thất vọng, Xuân Phong còn tưởng rằng hôm nay La đại ca sẽ tới, thế nhưng vẫn giơ đồ trong tay lắc lắc, tỏ vẻ hắn có đồ ăn ngon.



« Xuân Phong. » La Thông đột nhiên xuất hiện, Xuân Phong chớp chớp mắt với người này lại liếc mắt nhìn biểu ca đang tới gần, hắn buồn bực nói : « Các ngươi cùng nhau tới ? » Tuy rằng biết hai người đã hòa thuận, nhưng Xuân Phong cũng không biết bọn họ khi nào thì có quan hệ tốt như vậy, thế nhưng còn ra vào cùng một cửa.



« Đúng vậy, lát nữa ta muốn cùng hắn lên núi. »



« Các ngươi đi làm gì ? » Đã giờ này rồi, còn muốn lên núi làm gì ?



« Dù sao ta cũng là giúp hắn thôi, ngươi hỏi hắn đi. » Đem vấn đề quăng cho Trương Đông Bình, La Thông thực tự nhiên đưa tay ra với Xuân Phong, Xuân Phong cũng thực tự nhiên đưa tay qua, đợi cho Trương Đông Bình đi tới gần, còn liếc mắt xem thường hai người bọn họ.



« Ta có thể đi cùng không ? » Không biết hai người này đang làm gì, nhưng Xuân Phong cảm thấy biểu ca hẳn là cần giúp đỡ, biểu ca giúp mình nhiều như vậy, mình cũng nên giúp hắn một chút, ngay cả khi hắn ghét bỏ La đại ca nhưng vẫn sẽ cùng đi với mình.




Xuân Phong muốn đi, hai người cùng nhau phản đối, nhưng lý do đều giống nhau.



« Hiện giờ thời gian không còn sớm, ngươi đi làm gì ? đường lên núi cũng không tốt, chúng ta tự mình đi là được rồi. »



« Các ngươi rốt cuộc đi làm gì ? » Càng không cho mình đi, Xuân Phong lại càng tò mò ! đường lên núi hắn không phải không biết, cùng lắm thì lén đi theo !



« Bắt gà rừng. »



« …. » Thế mà là bắt gà rừng… Xuân Phong không nghĩ tới hai người này lên núi là bắt gà rừng, vừa rồi hắn còn tưởng bọn họ đi làm chuyện xấu.



« Các ngươi từ từ ! » Cũng không thể đi xong là không trở về, Xuân Phong chạy tới nhà đại bá nương nói với hai người có việc phải ra ngoài không ăn cơm, liền trực tiếp đi luôn, nương hắn ở đằng sau gọi hắn, hắn chỉ nói là đi giúp biểu ca, kêu cha mẹ đừng lo lắng.



Lúc ba người cùng nhau lên núi, Xuân Phong mới biết được nguyên nhân hai người đột nhiên muốn lên núi, cũng biết nguyên nhân quan hệ của hai người đột nhiên dịu đi, thì ra là La đại ca nói toạc ra với biểu ca chuyện của ca nhi nhà ông chủ cửa hàng rượu, nhưng lại bày mưu kế cho người ta.



Hôm nay Trương Đông Bình cứ theo lẽ thường đến nhà La Thông lấy tranh chữ, kết quả vẻ mặt có tâm sự, La Thông vừa hỏi mới biết được ngày mai là sinh nhật của người nọ, biểu ca muốn tặng quà nhưng lại không biết tặng gì, nhưng hắn biết người nọ thích lông chim màu sắc rực rỡ.



Biết người thích cái gì là tốt rồi, đuôi của gà rừng rất là xinh đẹp, La Thông thuận miệng nói lên núi bắt, đã bị Trương Đông Bình bắt làm tráng đinh.



Ba người đều biết sau núi rất khó bắt gà rừng, tới sườn núi hoàn toàn không gặp, nhưng hiện giờ không phải mùa đông cho dù có gặp cũng rất khó bắt, chuyến đi này cũng chỉ có thể dựa vào may mắn thôi.




« Biểu ca, yên tâm, chúng ta nhất định có thể bắt được. » Trước kia Xuân Phong không hiểu biểu ca vì sao không nghe theo sắp xếp ở trong nhà, vì sao nhất định phải cưới người cả nhà không thích, hiện tại hắn đã hiểu, cho nên muốn giúp biểu ca.



Ba người từ từ đi sâu vào trong núi, lúc sắc trời dần dần tối, Xuân Phong hơi sợ, thế nhưng hắn không phải sợ bóng tối, hắn không biết về nhà nên giải thích như thế nào.



« Không thì chúng ta trở về đi…. »



« Xuỵt…. » Đột nhiên trong bụi cỏ có tiếng động, Xuân Phong giơ tay để cho hai người kia im lặng rồi chỉ chỉ hướng gà rừng, hắn dám khẳng định kia là một cái tổ gà rừng.




Gà rừng thích làm tổ sâu trong bụi cỏ hoặc là ở chỗ đại thụ, ba người ăn ý từ từ tách ra vây lại, lúc từ từ thu hẹp vòng vây lại, Trương Đông Bình đánh sau gáy của mục tiêu, sau đó chợt nghe thấy thanh âm của bọn họ.



« Bắt được ! rốt cục bắt được ! »



« Ha ha, ha ha ha ! rốt cục bắt được ! » Xuân Phong cũng vui vẻ, cuối cùng không có về tay không.



« Được rồi, có thể về nhà. » Bầu trời chỉ còn chút ánh sáng, tin tưởng bọn họ còn chưa tới chân núi bầu trời đã tối đen.



Lúc xuống núi, Trương Đông Bình tóm gà rừng vừa đi vừa hát, đường xuống núi mà hắn làm giống như là đường đi đón dâu, cả người rất là hưng phấn.



La Thông đi ở phía trước, để Xuân Phong đi ở phía sau, cuối cùng là Trương Đông Bình.



Lúc mấy người xuống núi, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, La Thông đi ở phía trước, ngẫu nhiên sẽ giơ tay che chở cho Xuân Phong, còn không ngừng dặn người ta cẩn thận, Trương Đông Bình đi theo ở phía sau không ngừng xem thường, hắn cảm thấy La Thông có thể là bị điên rồi.



Nhìn bộ dạng cẩn thận của hắn, nhất định là xem Xuân Phong là đứa trẻ ba tuổi, chẳng lẽ hắn không biết Xuân Phong từ nhỏ đã khỏe mạnh, cũng lên núi không ít, đường trên núi này hắn thuộc nằm lòng, còn có, Xuân Phong sao lại phối hợp như vậy ? hắn biết, trước đây Xuân Phong thích nhất là leo cây, lá gan rất lớn ! phía sau núi này giống như là hậu viện nhà hắn ! cho hắn hai cái cánh là hắn có thể bay lên, sao có thể sợ hãi !



« Ha ha…. » Mặt không chút thay đổi cười ha ha, Trương Đông Bình tiếp tục ngâm nga bài hát của mình, hắn cũng muốn sớm một chút cưới Cửu Cửu về nhà !



Sau khi tới chân núi, rốt cuộc đã vào thôn, mặt đường rộng mở không ít, La Thông nghĩ tới chuyện mình tính toán, đột nhiên nắm lấy tay người ta, chỉ nói mình không thấy đường.



« Hả, được. Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị ngã. » Xuân Phong nghĩ La đại ca chưa đi qua con đường này nhiều lần hẳn là không nhớ, hắn còn tìm cớ cho người ta, cũng không nghĩ đây là đường xuống núi duy nhất, đi một lần liền rất quen thuộc, hơn nữa năm trước La Thông bắt đầu lên xuống núi không ít.



Sau khi La Thông nắm lấy tay người ta sau đó thừa cơ xoa nắn đầu ngón tay vài lần, trong lòng đã đoán được sơ sơ sau đó mới thả tay ra, nghĩ ngày nào đó lên trấn trên có thể mua một chiếc nhẫn, sau đó bỏ vào trong cái hộp kia, như thế thì chúng nó mới xứng đôi với nhau.



Vạn gia ở ngay chân núi, sau khi xuống núi đi một lát là tới cửa Vạn gia, La Thông sau khi đưa người tới cửa, liền thì thầm ở bên tai Xuân Phong một câu, rồi mới cùng Trương Đông Bình rời đi.



Sau khi Xuân Phong đẩy cửa vào nhà, chào hỏi cha mẹ mình liền trực tiếp trở về phòng mình mở cửa sổ ra, nơi đó quả nhiên có một cái sọt nhỏ bằng bàn tay, bên trong còn có đồ vật.