Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 4




“Cha!” Bị ác mộng làm bừng tỉnh, Vạn Xuân Phong nhanh chóng bình tĩnh lại, đem chăn kéo qua đỉnh đầu, sau khi đem mình giấu kín vào trong chăn, mới thở dài.



Vạn Xuân Phong là con cưng ở trong nhà, từ nhỏ ngoại trừ ở chỗ bà cũng chưa phải chịu ấm ức gì, được cha mẹ sủng ái cùng tỷ tỷ thương yêu, tính tình cũng không dễ bị khinh bỉ. Sau khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chuyện ban ngày lại xuất hiện, Vạn Xuân Phong liền không ngủ được, làm sao cũng không thể bỏ qua cơn giận này, hắn xiết chặt bàn tay nhỏ của mình, trong lòng thầm nghĩ, sau này phải nghe lời cha mẹ, phải mau chóng lớn lên, trưởng thành sẽ không sợ bà.



Người nhà nông không có khi nào nhàn rỗi, hai mùa xuân thu càng bận rộn, sau khi vào tháng chín, người lớn trong nhà càng bận rộn chuyện ruộng đồng, tiểu hài tử còn chưa thể làm việc nặng liền kết thành đội nhỏ chơi đùa.



Vạn Xuân Phong là hài tử dẫn đầu, ngày thường hắn sẽ mang mọi người lên trên núi, tính tình cũng rất tốt, đứa nhỏ đồng ý chơi đùa với hắn cũng rất nhiều. Ngày hôm đó mấy đứa nhỏ cùng tới một ruộng lúa nước đang thu hoạch, cũng không biết như thế nào lại phấn khởi chạy vào giữa ruộng lúa, có đứa lại vây quanh bó lúa, có đứa vừa đạp vừa nhảy lên bó lúa trên mặt đất, nhưng đứa nào cũng cười ha ha.



Thế giới của trẻ con rất đơn giản, không nói còn có lúa cho bọn hắn chơi, chỉ là mấy tảng đá hoặc một cái cây bọn hắn cũng có thể vây quanh nửa ngày.



Thời điểm tiếng mắng truyền đến, mấy đứa nhỏ cùng kêu nhau chạy trốn, vừa chạy vừa cười ha ha. Lúc cảm giác thân thể ngã về phía trước, Vạn Xuân Phong chỉ kịp nhắm mắt lại, khi cảm giác đau đớn truyền tới hắn còn chưa kịp đứng lên đã bị người tóm được.



“Thì ra là ngươi! Con cưng của Vạn gia, ngươi nói xem ngươi là một tiểu ca nhi sao lại như vậy hả? ngươi như vậy tương lai ai dám lấy ngươi?” Một đống rơm khô đang hoàn hỏa lại bị phá bay đầy trời, trong lòng Vương thị rất tức giận, những đứa trẻ này thật kỳ quái, có nhiều nơi để chơi như vậy lại không đi, làm sao mà cứ thích chạy tới ruộng nhà mình để nghịch!



Sau khi bị người bắt tại trận, Vạn Xuân Phong mới phát hiện mình vừa rồi vừa làm sai chuyện, nhưng hắn vừa rồi chỉ lo vui, cũng không nghĩ tới chuyện khác.



“Thím Vương, ngươi đừng khó xử tiểu ca nhi của ta, tương lai ta muốn kết hôn với hắn, nhà ngươi cũng không có lừa có ngựa, vậy lấy rơm làm chi.”



“Xí! Không biết xấu hổ! cha ta nói, ta muốn lấy vợ, chứ không gả ra ngoài!” Hung hăng trừng mắt La Thông không biết từ đâu nhảy ra, Vạn Xuân Phong liền nhặt cục đá trên mặt đất ném vào người hắn, sau đó liền bỏ chạy, nhưng hắn một đứa nhỏ làm sao chạy trốn khỏi La Thông đã hơn mười tuổi, mới vừa chạy được một đoạn đã bị người tóm áo.



Nhà La Thông là từ bên ngoài đến, mười năm trước mới chuyển vào trong thôn, nương hắn chết sớm, hiện giờ trong nhà chỉ có cha hắn và hắn, nhưng hai người này đều hết ăn lại nằm, sau khi nương hắn không còn, trong nhà ngày càng sa sút.



Ngày thường hai phụ tử ăn uống đều dựa vào vài mẫu đất vườn cho người khác thuê, chỉ có một chút như vậy đương nhiên là không đủ ăn, bởi vậy hai phụ tử cũng làm không ít chuyện trộm cắp.



Cuộc sống của Vạn gia vốn dĩ đã không tồi, sau khi hai huynh đệ Vạn gia ra riêng, Vạn Thường Thanh tuy rằng cũng không hề gặp may mắn gì, nhưng hắn lại chịu khổ kiếm tiền, ngày mùa thì ở nhà trồng trọt, nhàn hạ thì lên trấn trên làm khuân vác, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng huynh đệ ra ngoài làm chuyện buôn bán, trong nhà càng ngày càng tốt.



La Thông dần dần cũng tới tuổi thành thân, nhưng nhà hắn cũng chỉ có bốn bức tường, nhân phẩm cũng không ra gì nên không có nhà nào đồng ý gả cô nương cho hắn, vì thế hắn liền lấy lui làm tiến để ý đến ca nhi trong thôn. Hơn một năm nay ca nhi bị hắn đùa giỡn cũng không ít, nhưng mà không nghĩ tới người này lại không biết xấu hổ như vậy, ngay cả một đứa nhỏ mà miệng cũng không biết tích đức.



Cảm giác mặt mình bị một cái gì thô ráp sờ soạng, Vạn Xuân Phong gắt giọng kêu lên, khóc ầm lên, tiếng khóc đột nhiên thoát ra làm La Thông sợ hãi liền buông tay, Vạn Xuân Phong liền nhanh chóng chạy đi, chỉ là khi nhìn thấy bóng người chạy như bay kia, La Thông nhìn ngón tay mình cười khà khà!




“Làn da thật tốt, tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng nhìn cũng rất xinh đẹp, hai tỷ tỷ của hắn cũng rất xinh đẹp ~”



Thời điểm sắp về tới nhà, nhìn thấy cây cọ trước cửa nhà kia, còn có trái màu nâu ở bên trên, Vạn Xuân Phong nhanh chóng chạy vào cửa sân, sau đó lôi kéo cha hắn hái xuống vài quả cho hắn.



Ngồi ở cửa nhà, Vạn Xuân Phong chống cằm ngẩn ngơ, tự mình tức giận, hôm nay hắn ban đầu là muốn tìm đồ chơi mới, sau đó rủ Lâm Tử cùng nhau chơi, tức chết hắn mà, nào biết lại gặp phải một tên không biết xấu hổ, khiến cho mình một bụng tức giận.



Sau khi hái được trái màu nâu xong, Vạn cha phát hiện con trai mình ngẩn ngơ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn liền nhỏ giọng dặn dò: “Con trai, lúc chơi nhớ phải tách nó ra, không thể để một nắm, nếu không sẽ ném vào mắt người khác?” thấy con trai kêu mình hái thứ này cho hắn, mình liền biết con trai lấy thứ này làm gì.



Trước đây bọn họ cũng chơi thứ này, đơn giản là dùng thay cho hòn đá, thứ này bắn lên trên người không đau như đá, nhưng có thể chơi vui giống như đá, xem như cũng an toàn.



“Cha, ta đã biết.” Sau khi đồng ý với cha mình, Vạn Xuân Phong lập tức đứng lên, trong lòng hắn đang tức giận, chuẩn bị ra ngoài làm bừa một phen, làm cho trong lòng thoải mái một chút.



“Lâm Tử.” Nhoài người về phía cửa nhà đại bá, Vạn Xuân Phong cố gắng ngó vào bên trong, miệng hắn kêu tên Lâm Tử, trên tay lại chuẩn bị, sau khi nhìn thấy Lâm Tử chạy về phía mình, lập tức lắp đạn kéo cung.




“Tiểu Phong tử…. tiểu thúc thúc, ta cũng muốn chơi, chúng ta cùng chơi được không?” tuổi của Lâm Tử cùng Vạn Xuân Phong xấp xỉ nhau, ngày thường hai người cũng thường xuyên chơi với nhau, nhưng hai người trời sinh là oan gia, chơi với nhau một lát là lại cãi nhau ầm ĩ, có đôi khi còn đánh nhau.



Vạn Xuân Phong tuy rằng là tiểu mập mạp, nhưng cũng thực linh hoạt, chạy trốn rất nhanh, Lâm Tử không lấy được đồ trên tay hắn, sau khi đùa giỡn Lâm Tử một lát, tâm tình tốt hơn nhiều, đang chuẩn bị đưa cung cho người ta chơi, lại thấy Lâm Tử đang chuẩn bị há mồm muốn khóc!



“Hừ!” trực tiếp đưa tay ra sau lưng, Vạn Xuân Phong hướng người này làm mặt quỷ sau đó cảnh cáo: “Ngươi khóc đi, ngươi cứ việc khóc, nếu lần này bà lại tới vì ngươi mà đánh ta, sau này ta sẽ không chơi với ngươi nữa, cũng sẽ kêu bọn thạch đầu không chơi với ngươi, sau này tự mình ngươi chơi đi.”



Lời Vạn Xuân Phong vừa ra khỏi miệng, liền lập tức thấy hiệu quả, Lâm Tử lập tức ngừng khóc, nhanh chóng gọi vài tiếng tiểu thúc thúc, toàn tâm toàn ý lấy lòng.



Từ trước tới nay Vạn Xuân Phong ăn mềm không ăn cứng, thấy Lâm Tử nghe lời cũng vui vẻ, liền ném đồ vật trong tay cho người ta, nhưng hắn vừa ném qua, vừa lúc Vạn bà thấy được, thế là hắn lại gặp xui xẻo.



“Ngươi sao lại hư hỏng như vậy! ngươi có phải lại đánh Lâm Tử hay không?”



“Bà, ta không có.” Cúi đầu, Vạn Xuân Phong nhịn không được xem thường, trong lòng còn len lén mắng bà bất công.




Vạn bà cũng mặc kệ, nàng chỉ biết nàng nghe thấy tiếng khóc của cháu trai, đi ra lại thấy hai người như vậy, dám khi dễ chắt trai bảo bối của nàng nhất định phải bồi thường tiền.



Vạn bà thấy người làm chuyện không đúng, trong lòng lại có thành kiến, chỗ dựa vững chắc của Lâm Tử đã đến đây, lại nhịn không được cáo trạng với người, nói là tiểu thúc thúc vừa rồi đánh hắn, còn rất đau.



“Được rồi! ta đã biết, đến đây, Lâm Tử, bà cố bắt hắn cho ngươi, ngươi đánh lại đi.”



“Thả ra, ta không đánh hắn, tuyệt đối không đau! Ta với hắn chỉ đang đùa thôi!” Lâm Tử vừa khóc chỗ dựa vững chắc liền tới, Vạn Xuân Phong cũng cao giọng kêu, hắn cũng muốn gọi cha mẹ mình đến, trên thực tế đã như ý của hắn, hắn vừa kêu, nương hắn lập tức chạy ra khỏi cửa.



“Làm sao vậy?” Vạn nương tới gần liền thấy, con mình bị mẹ chồng tóm lấy, Lâm Tử còn dùng cung đánh người, nàng rất muốn tức giận, nhưng nghĩ tới chuyện mấy ngày trước, nàng không muốn lại ầm ĩ với bên này, nếu không người ta có danh phận trưởng bối, đến lúc đó có hại cho bản thân mình, nàng cũng không muốn lại kích thích trượng phu.



Đau lòng thay cho con trai, ánh mắt Vạn nương hồng hồng ôm con vào trong nhà, Vạn Xuân Phong nhìn cung còn ở trong tay Lâm Tử, cũng đột nhiên khóc lên.



“Cung của ta, cung của ta! Đó là cung của ta ! »



« Con trai ngoan, ta kêu cha ngươi làm lại cho ngươi. » hai mẹ con một người khóc một người dỗ, nhưng vừa vào trong sân nhà mình, hai người đều im miệng, bởi vì Vạn Thu Nguyệt đang ôm mặt khóc.



« Nguyệt nhi, làm sao vậy ? »



« Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy ? » hai mẹ con đi tới bên người Vạn Thu Nguyệt, nhưng nàng vẫn ôm mặt khóc không ngừng, hai mẹ con rất sốt ruột nhưng lại không hỏi ra nguyên do, vẫn là đợi Vạn cha trở về, bọn họ mới biết được sao lại như vậy.



Thì ra, vừa rồi Vạn Thu Nguyệt cầm gậy trúc chọc lê núp trong lá cây, lại không biết sao lại đụng vào tổ ong, nàng không biết cho nên khi mặt đau cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hiện giờ mặt sưng lên, nên mới ôm mặt khóc không ngừng.



« Nhị tỷ, rất đau sao ? » Thì ra đây là chọc tổ ong vò vẽ mà nương nói, thì ra chọc tổ ong vò vẽ sẽ đau như vậy.



Liếc mặt gậy trúc đang nằm trên mặt đất, Vạn Xuân Phong nghĩ ngày mai hắn muốn đi chọc tổ ong, nhưng là muốn kêu Lâm Tử đến.