Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 29




La Thông nhanh chóng đuổi theo, thế nhưng mới ra khỏi cửa liền phát hiện Xuân Phong đang ở cửa chờ hắn.



“Ngươi không phải muốn mua rất nhiều đồ sao, hôm nay ta đánh xe ngựa tới, lúc trở về giúp ngươi mang đồ.”



“Được.” Cũng không tiếp tục nói gì, La Thông nhận thấy cảm xúc của Xuân Phong hơi giảm xuống, rõ ràng mới vừa rồi rất vui vẻ mà, hắn không nghĩ ra người này đột nhiên sao lại không vui, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục truy hỏi, hắn cảm thấy người trước mắt rất nguyên tắc, hắn không muốn nói có hỏi lại hắn cũng sẽ không nói.



La Thông mua hai bộ chăn, lại mua gạo, mì, trứng gà cùng thịt, hơn nữa hôm nay cũng tốn không ít bạc, nhưng cũng may có mấy thứ này hắn cũng có thể qua một năm, những cái khác đợi qua năm rồi nói sau.



Đêm ba mươi ngày mùng một không đi nhà người khác đã sớm trở thành quy định, đêm ba mươi năm nay, sau khi ăn cơm tất niên xong, Vạn Xuân Phong liền kích động bày ra pháo hoa, thứ này tuy rằng quý hiếm nhưng một năm cũng chỉ dùng một lần, lãng phí thì lãng phí đi.



“Xuân Phong, ngươi cẩn thận, đừng làm mình bị thương.”



“Nương, ta đã biết.” Quay đầu cười tươi với nương của mình, trong đầu Vạn Xuân Phong hiện lên rất nhiều hình ảnh, mỗi một bức đều có một bộ dạng, bên trong đều có một câu đối thoại như vậy, năm nào cũng phóng pháo hoa, hàng năm nương đều dặn hắn cẩn thận không cần làm mình bị thương.



Chíu ~ một tiếng nổ vang, pháo hoa nở rộ trong không trung, không chỉ Vạn gia, toàn bộ người trong thôn đều thấy được.



La Thông bị tiếng ồn ở sau nhà mình khiến cho phải ra cửa, phòng ở này của hắn quả thực quá nát, không hề cách âm, lúc nghe thấy người ta nói tới Vạn gia hắn liền đi ra, thấy trên không trung nhà Vạn gia có pháo hoa xinh đẹp, mới biết được hàng xóm của mình đang kinh ngạc cái gì.



Hắn không kỳ quái thế giới này có pháo hoa, chỉ thực kinh ngạc nó sẽ nở rộ dưới bầu trời ở thôn nhỏ này.





“Haiz, xem ra người có bản lĩnh ở nơi nào cũng sẽ sống thoải mái.” Gía cả pháo hoa ở thời đại này như thế nào La Thông vẫn biết, đó là thứ mà những thương gia ở thành phố lớn cũng luyến tiếc mua, hắn lại nhìn thấy ở thôn nhỏ này, xem ra mình không thể ghét bỏ nơi này.



“Nếu đến đây, liền an tâm ở lại sống cho tốt đi.”



Đầu năm không ai đi đến nhà người khác, Xuân Phong nhàn rỗi không có việc gì làm, thừa dịp cùng cha mẹ sưởi ấm, đem tất cả tá điền trong nhà sửa sang lại, khi hắn sửa sang lại liền phát hiện có vài hộ gia đình không đến nhà ký khế ước.




“Cha, sau xuân phải gieo mầm, năm ngoái bọn họ hẳn là ở trong nhà.” Vạn Xuân Phong hơi lo lắng, trong lòng hắn hiểu, tới giờ phút này còn không tới nhà ký khế ước thì tất nhiên là không muốn tới, mà không phải không có thời gian, một khi đã như vậy hắn lại cho người trực tiếp đến nhà truyền lời một lần nữa thì cũng vô dụng, phải nghĩ ra cách tốt mới được, nếu không sau này sẽ không quản lý được những người này.



“Vậy ngươi chuẩn bị làm gì?” Xuân Phong có thể nghĩ tới, Vạn cha đương nhiên cũng nghĩ ra, chỉ là đã muốn giao việc trong nhà cho con trai, hiện giờ hắn cũng không thể làm chủ mọi chuyện.



Muốn nhìn phản ứng của con trai một chút, Xuân Phong cũng không lập tức nói ra cách giải quyết với cha mình, sau khi trầm mặc một lát, tin tưởng mười phần nói: “Cha yên tâm, ta đã biết làm sao rồi.”



Thấy phản ứng của con trai như vậy, Vạn cha liếc mặt nhìn thê tử đang xem náo nhiệt ở bên cạnh, hai người nhìn nhau cười cười, đều chờ mong nhìn xem con trai sẽ giải quyết như thế nào.



Nhà nông bận rộn, mấy ngày năm mới xem như là những ngày thanh nhàn nhất một năm, nhóm người lớn vội vàng nấu cơm tán gẫu, tiểu hài nhi ăn cơm thừa còn có đồ ăn vặt, cho dù làm sai gì cũng sẽ không giống như bình thường bị đánh mông, cả thôn đều hòa thuận vui vẻ, chỉ là những ngày an ổn vui vẻ đột nhiên có một ngày bị một nữ nhân phá vỡ.



Nhìn thấy người quỳ gối ở trước cửa nhà đại bá, Xuân Phong tránh ở sau lưng cha mẹ mình, còn chưa bịt kín miệng nữa thôi!




“Tỷ tỷ, ngài cho ta vào cửa đi, vốn ta chỉ muốn an ổn ở bên ngoài hầu hạ lão gia, nhưng hôm qua ta phát giác thân mình không thích hợp, kêu thấy thuốc tới xem mới biết là đã có thai, chuyện lớn như vậy đương nhiên là muốn nói cho lão gia biết.” lão gia trong miệng phụ nhân quỳ trên đất đương nhiên là đại bá của Vạn lão gia, nhưng hiện giờ nàng đã có bầu.



Lo lắng liếc nhìn đại bá mẫu của mình, Xuân Phong biết nhà mình cùng nhà đại bá quan hệ không tốt, nhưng hắn biết đại bá mẫu đối với hắn không tồi, ít nhất đại bá mẫu không giống bà cùng đường tẩu sẽ mắng hắn, rất là trông nom hắn. “Trời ạ! Đây là chuyện gì, Vạn đái bá này cũng thật lợi hại, thế nhưng còn nuôi người ở bên ngoài!” một thôn sơn nho nhỏ, chuyện nạp thiếp dưỡng ngoại thất mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng làm cho bọn họ thấy chuyện mới mẻ.



Vài năm trước Vạn đại bá bắt đầu làm chuyện buôn bán người trong thôn đều biết, hắn quả thật buôn bán có lời mọi người cũng biết, chỉ là mọi người không biết, hắn thế nhưng nuôi người ở bên ngoài!



“Thật sự là đồi phong bại tục! đều đã một đống tuổi! cháu trai đều có thể cưới vợ!”



“Ngươi biết cái gì, lão gia có tiền đều như vậy, cái này gọi là lão thụ nở hoa, người ta rất vui!



“Ngươi mới là nói bừa! Đó là ba ba già đẻ trứng! »




« Các ngươi đều nói bừa ! Sao có thể nói những từ như vậy, đây là có tiền bạc đã quên thê tử kết tóc! »



Đang qua năm, còn là giữa trưa, vừa qua giờ cơm trưa, cơm chiều còn chưa vội, mọi nhà đều rảnh rỗi, lúc này những người phía sau nữ nhân càng ngày càng tụ tập nhiều.



Người đi tới Vạn gia càng ngày càng nhiều, Vạn Xuân Phong sắp không có chỗ đứng, hắn cũng không biết bị ai đạp một cái, đang chuẩn bị hỏi cha mình có muốn quản chuyện này hay không, vừa quay đầu liền đụng vào ngực một người.




« A ! Đau….. » trán không biết đụng vào gì, Vạn Xuân Phong đau đến nổ đom đóm mắt, đợi đứng lại mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột của La Thông.



« Thực xin lỗi, Ta mới đổi một cái khóa cho cái phòng rách của ta, đây là cái chìa khóa. » Cái chìa khóa kia được treo ở trước cổ La Thông, xem ra đụng vào trán của Vạn Xuân Phong là cái chìa khóa.



Tức giận trong lòng hơi tan đi, Vạn Xuân Phong tò mò hỏi : « La đại ca, sao ngươi lại tới đây ? » Nhà người này cách nhà bọn họ rất xa.



« Ta nghe nói Vạn gia xảy ra chuyện, còn tưởng rằng nhà ngươi. » Xem ra không phải, như vậy thì yên tâm rồi.



« Ôi, còn gọi thân thiết như vậy, cũng không…. »



« Ngươi quản cái rắm, đem miệng của ngươi ngậm lại ! » Trực tiếp chặn lại miệng của Lí lão tam, nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn trong lòng La Thông mừng thầm lại nói tiếp : « Trái lại ngươi mới thật là ca ca của hắn, sao lại không thấy hắn gọi ngươi ? có thể thấy ngươi thật đáng ghét ! biết điều thì cút sang một bên, đừng ở chỗ này khiến người khác thấy ghét, nếu không cẩn thận ta sẽ đem một dao kia chém lại! » chỉ cánh tay mình một chút, La Thông đã nghĩ dọa người, hắn không nghĩ Lí lão tam thật sự ngậm miệng tránh ra, điều này càng làm cho hắn xác định ngang ngược sợ không muốn sống, người hơi dữ dằn mới có lợi.



Nhìn quen bộ dạng Lí lão tam làm chuyện xấu, hiện giờ nhìn thấy hắn chịu thiệt trong lòng Vạn Xuân Phong khỏi nói rất vui vẻ, hắn nhìn về phía La Thông, La Thông chớp chớp mắt với hắn. Nhanh chóng dời ánh mắt đi, Vạn Xuân Phong nghĩ tới những chuyện xấu trước kia Lí lão tam đã làm.



Tính ra người này thật đúng chỉ có cái miệng, chỉ biết kiếm lời ngoài miệng hoặc là ngầm làm chuyện xấu, nhưng thật ra không dám xung đột chính diện với người khác.



Mặc kệ là bẻ gãy cây ăn quả nhà mình, hay là bỏ cỏ dại vào chuồng heo nhà mình hoặc là trộm quần áo trong nhà, đều là lén lút làm, hiện giờ chống đối chính diện thì hắn không dám.