“Miễn miễn cưỡng cưỡng đi, vẫn còn kém một chút so với tào phớ trên miếu Huyền Nữ.”
Liễu Kiều nghe vậy, buông nửa chén đang ăn dở xuống, lập tức quay đầu hỏi: “Không biết nhà trượng phu của vị tỷ tỷ này kinh doanh ngành nghề gì vậy? Nghe cách nói của tỷ tỷ, chắc chắn bình thường luôn được ăn những món ngon lành, muội muội rất hâm mộ.”
“Liễu muội muội cứ nói đùa, nhà ta chỉ kinh doanh vài toà tửu lầu và mở vài cửa hàng trang sức thôi. Đâu thể so sánh với Liễu gia Tần gia.”
Giang phu nhân vẫn tự mình hiểu lấy mình. Dù Liễu Kiều này chỉ nắm trong tay một nửa gia sản của Liễu gia, nàng ấy vẫn là vị phu nhân có giá trị xa xỉ.
Năm đó của hồi môn xuất giá khi xuất giá của nàng ta còn chẳng bằng một, hai phần mười của đối phương. Càng đừng nói tới nhà trượng phu của Liễu Kiều.
“Nếu đã biết không so được thì đừng khoe khoang. Làm sao? Ngươi cảm thấy những người như chúng ta không cảm nhận được đồ ăn ngon hay không sao? Vậy mà một đám người đều nói ăn ngon, cố tình chỉ một mình ngươi nói không tốt, chắc chắn là đầu lưỡi ngươi xảy ra vấn đề rồi. Trên điền trang nhà chúng ta có vị lão lang trung, y thuật coi như hiếm có, ngươi có muốn ta giới thiệu cho ngươi hay không?”
“Ha hả…… Không cần phiền Liễu muội muội, ta rất bình thường.”
Trên mặt Giang phu nhân có chút nóng, nàng ta bị nhiều người nhìn vào như vậy cảm thấy hơi ngại ngùng.
Thật là kỳ quái, nàng ta chỉ đánh giá món tào phớ một câu, chẳng hiểu vì sao Liễu Kiều kia lại bốc hoả lên tận đầu rồi?
Chẳng lẽ nàng ấy có giao tình với Lê Tường nha đầu kia? Đúng rồi, vừa nãy ở dưới lầu, Lê Tường kia đi lên đón nàng ấy đầu tiên.
Ngay lúc nàng ta đang nghi hoặc, món ăn thứ hai đã lên bàn.
Trên chiếc đ ĩa màu xanh phỉ thuý tinh xảo, có một thứ gì đó màu vàng óng ánh, vừa dọn lên bàn đã ngửi được hương sữa thơm nồng nàn.
Đây là Lê Tường nghiền khoai tây đã được hấp chín thật nhuyễn lại trộn chung với sữa bò và đường, đun thành món sữa bò khoai tây nghiền.
“Đây là cái gì? Màu sắc thật xinh đẹp!”
“Di? Thật mềm mại, chỉ cầm cái muỗng nhẹ nhàng ấn xuống một cái, còn không cần dùng lực đã múc được một muỗng rồi. Còn mềm hơn bánh bình thường chúng ta ăn nhiều.”
Sở phu nhân nếm một ngụm, âm thầm giãn chân mày. Trong lòng nàng ấy kinh ngạc vô cùng.
Nàng ấy đã nghe thẩm thẩm nói tay nghề của Lê Tường rất tốt, nhưng không nghĩ tới, tay nghề của nàng lại xuất chúng như vậy.
Không biết món này được làm từ nguyên liệu gì, vừa mềm vừa dẻo, còn mang theo mùi sữa thơm ngọt ngào.
Thậm chí có thể nói là cứ muốn ngậm hương vị này mãi trong miệng không muốn nuốt xuống cổ họng.
Liễu Kiều là người yêu thích đồ ngọt vô cùng, hiện giờ nàng ấy đang ăn say mê. Say mê tới mức chẳng cần quan tâm tới phép tắc ăn xong phải chừa lại một chút trong đ ĩa, quên đi, nàng ấy trực tiếp ăn sạch cả rồi.
Thanh Chi: “……”
Phu nhân ăn thật ngon, Thanh Chi cũng muốn ăn nữa!
“Lam Thư ơi, lần nay ngươi tìm đúng địa chỉ rồi. Đồ ăn của nhà này rất hợp khẩu vị của ta.”
“Đúng là không tồi! Ta đã bắt đầu chờ mong những món ăn sau rồi.”
Mấy vị phu nhân ríu rít nói những lời dễ nghe, Sở phu nhân thật là hưởng thụ. Không nghĩ tới Giang phu nhân lại lên tiếng.
“Làm món gì như bùn lầy vậy, các ngươi không cảm thấy ăn nó rất ghê tởm sao? Hơn nữa còn là một món màu vàng……”
Con người ấy mà, nếu không có thứ gì để liên tưởng thì chẳng ai cảm thấy có vấn đề gì, nhưng một khi có người gợi lên suy nghĩ tiêu cực, lập tức sẽ khiến những người khác liên tưởng theo. Thậm chí còn có hai vị phu nhân ghê tởm tới mức muốn phun ra.
Chân mày Sở phu nhân co rút đau đớn, nàng ấy chỉ hận không thể lập tức đuổi thẳng cổ kẻ ngu dốt này xuống lầu.
Thế nhưng hiện giờ nhà nàng ấy và nhà nàng ta đang có mối quan hệ hợp tác, không tiện trở mặt.