Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 493




Lúc này khách nhân ở tửu lầu đã ít hơn nhiều, Yến Túc cũng bị nàng đuổi ra ngoài tìm người.

Đáng tiếc ai cũng không biết Ngũ Thừa Phong kia đi nơi nào mua sữa bò.

Hai người bọn họ đi dưới trời mưa đã ba mươi phút vẫn không thấy bóng dáng hắn. Cuối cùng giày vớ đều ướt đẫm, chân cũng lạnh ngắt, chỉ có thể về tửu lầu trước.

Tuy tháng tư không hề lạnh như mùa đông, nhưng nước mưa lạnh lẽo, dính vào người vẫn rất giá buốt.

Lê Tường xỏ dép lê tự chế nhảy trong phòng một hồi lâu mới ấm áp lên. Nàng nghĩ chốc lát nữa có khả năng Ngũ Thừa Phong mắc mưa trở về sẽ bị lạnh, nên nàng sai Đào Tử đi hầm chút canh gừng chuẩn bị sẵn cho hắn uống.

Nàng còn chu đáo vào trong phòng phụ mẫu mình lấy dép lê dự phòng ra.

Một chuỗi hành động từ trên xuống dưới của nàng khiến Lê Giang phát hiện ra điều gì đó không thích hợp.

Không đợi phụ thân này hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, đột nhiên Yến Túc canh giữ ở cửa sau đã hô một tiếng ngũ đại ca trở lại rồi, sau đó hắn lập tức chạy ra bên ngoài.

Rất nhanh sau đó, một cái thùng gỗ bọc một tầng xiêm y thật dày đi vào phòng bếp.

Lê Tường vừa thấy xiêm y bọc bên ngoài thùng gỗ đã sửng sốt, đây là cởi vài món quần áo bọc lên ư??

“Sư phụ, ngũ đại ca nói ngươi nhìn xem sữa bò này còn dùng được hay không.”

Yến Túc kéo lớp áo ướt đẫm bên ngoài, lộ ra thùng sữa bò trắng tinh ở bên trong.

“Người kia đâu?”

Lê Tường vừa hỏi đã nhìn thấy Ngũ Thừa Phong cả người ướt đẫm bước vào phòng bếp.

Toàn thân hắn chỉ mặc một tấm áo đơn thật mỏng dán sát vào người, vừa nhìn đã biết hắn vô cùng lạnh.

“Tương nha đầu……”

“Ngươi điên rồi! Trời mưa lớn như vậy còn quan tâm tới sữa làm gì? Ngươi cởi nhiều quần áo như vậy, bọc ra bên ngoài thùng sữa. Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Lê Tường kéo hắn đến trước bếp, bên trong bếp lò vẫn còn lửa, kiểu gì cũng ấm áp hơn bên ngoài một chút.

Nàng lại vào phòng phụ thân cầm cho hắn một bộ xiêm ý, sau đó đuổi tất cả đám người trong phòng bếp ra ngoài để hắn thay quần áo. Xong xuôi nàng lại rót cho hắn một chén canh gừng, lúc này mới an tâm hơn một chút.

“Ngươi thử nói xem, ngươi làm như vậy… Ta có dùng sữa bò ngay hôm nay đâu, không mua được hôm nay thì ngày mai ta lại đi mua cũng được. Thân thể mới là quan trọng nhất.”

Ngũ Thừa Phong ôm bình nước ấm, ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Chỉ là ta sợ ngày mai không mua được, hộ gia đình kia nói có người đã đặt sữa cả ngày mai của nhà bọn họ rồi.”

“Vậy cũng không sao. Hiện giờ trời đang mưa, cũng không biết yến tiệc mùa xuân ngày mai có tiếp tục được hay không. Kể cả khi yến tiệc vẫn diễn ra, ta cũng có thể sửa món ăn khác, hoặc là đi nơi khác tìm sữa. Dù sao ngươi cũng không cần ngốc như vậy.”

Lê Tường đưa một chiếc khăn sạch sẽ cho hắn, để hắn lau lau tóc, kết quả nàng lại đụng phải bàn tay hắn, một cái lạnh thấu tâm can.

Nàng hốt hoảng, vội vàng đi thêm than vào bếp, để hắn ngồi bên cạnh bếp từ từ sưởi ấm đi.

Từ nãy tới giờ, phu thê Lê Giang vẫn một mực đứng chôn chân tại chỗ, cứ như vậy im lặng nhìn hai người ngươi một câu ta một câu nói chuyện, trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ ràng hết rồi.

Quên đi, tứ oa cũng không kém, chỉ cần nữ nhi thích là được, cứ để mặc nàng đi thôi.

Mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, khách nhân cũng càng ngày càng ít. Những người khác của tửu lầu đều nghỉ và trở về cả rồi, chỉ còn mấy sư đồ Lê Tường vẫn ở trong phòng bếp mân mê làm thức ăn.

Ngũ Thừa Phong đảm nhiệm vai trò nhóm lửa và nếm đồ ăn cho mấy sư đồ bọn họ.

Bởi vì sữa bò để lâu không tốt, lại vừa trải qua một trận mưa to, Lê Tường đơn giản mang nó ra làm thức ăn luôn.

Đầu tiên là hoà sữa bò và bột mì, hấp mấy lồ ng màn thầu thơm ngào ngạt.