“Cho nên yến hội ngày mai ta muốn ngươi làm đầu bếp chính.”
Lê Tường nghe vậy không có ý kiến.
“Vậy ngài có yêu cầu gì về yến hội ngày mai không? Ví dụ như muốn nhiều món ngọt hay nhiều món cay chẳng hạn?”
Sở phu nhân vừa nghe thấy là lập tức lắc đầu.
“Không cần cay, cố gắng làm nhiều món ngọt một chút. Cũng đừng cho quá nhiều dầu mỡ, ta muốn những món ăn thanh đạm một chút. Ví dụ như món tào phớ ngọt kia, rất phù hợp. Tốt nhất là làm thêm vài món điểm tâm như bánh hoa tươi. Bây giờ đang tiết mùa xuân, cũng nên lấy ý tứ này làm một bữa tiệc.”
Nàng ấy đề ra yêu cầu, Lê Tường đều ghi tạc trong lòng. Sau đó nàng lại hỏi thêm vài điều, ví dụ như có đồ vật nào kiêng kị hay không.
Biết được toàn bộ những điều cần chú ý, nàng mới đưa người rời khỏi tửu lầu.
Kỳ thật nàng đã nhìn ra, vị Sở phu nhân này không chủ định muốn đặt tiệc ở tửu lầu nhà nàng, chỉ là nàng ấy muốn dùng món đậu hũ chỉ ở miếu Huyền Nữ mới có để mời khách.
Có vẻ quan hệ giữa nàng ấy và Tĩnh Từ chỉ không tồi mà thôi. Thế nhưng, ngoại trừ miếu Huyền Nữ, chỉ duy nhất một mình tửu lầu nhà nàng có món đậu hũ ấy. Cuối cùng người ta mới quyết định qua bên này đặt yến.
Nghe nói năm đó Tĩnh Từ gả không môn đăng hộ đối, mấy huynh đệ nhà trai cũng chẳng được người nào tài giỏi vượt trội.
Nhưng vị Sở phu nhân này, nhìn bề ngoài lại có cảm giác lăn lộn không tồi, cũng có thể nói đối phương đã gia nhập rất sâu vào cái vòng quanh co luẩn quẩn đó rồi.
Thế nhưng chuyện đó chẳng có chút quan hệ với tiểu dân chúng như nàng, nàng chỉ cần lo lắng chu đáo yến tiệc mùa xuân ngày mai là được.
Lê Tường đang âm thầm tính toán trong lòng, Sở phu nhân muốn mời mười hai người, đặt yến tiệc theo kiểu hành lang dài. Hai người ngồi chung một bàn chứ không đặt cùng một chỗ.
Một bàn có sáu món đồ ăn, chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nhưng có yêu cầu cần dùng hoa tươi để nấu ăn, vậy nàng cần phải đi hái chút hoa về mới được.
Chẳng qua Lê Tường vừa bướcxuống lầu đã bị kéo vào phòng bếp bận một đống việc, không có chút thời gian rảnh để đi hái hoa.
Vừa lúc tên ngốc Ngũ Thừa Phong kia tới, hắn lập tức bị nàng sai sử ra ngoài hái hoa.
Chỗ tốt của mùa xuân chính là có các loài hoa tươi nở rộ, nào là hoa đào, hoa hải đường, chúng có ở khắp nơi trên vùng ngoại ô.
Ngũ Thừa Phong cũng chẳng quan tâm nó là loại hoa gì, dù sao chỉ cần hắn cảm thấy bẻ được là nhất định sẽ bẻ về, nếu không bẻ được hắn sẽ bỏ tiền mua, tích cóp hai túi lớn mới mang về cho Lê Tường.
“Sư phụ, ngươi cần nhiều như vậy, không phải là làm đồ ăn chứ?”
“Đúng vậy, chính là nấu ăn.”
Nếu hoa tươi có thể dùng làm điểm tâm, vậy cũng có thể dùng nó để nấu ăn. Đáng tiếc thời trẻ Đào Tử Hạnh Tử quá khổ, chưa được ăn những món ngon lành bao giờ.
Lê Tường rửa sạch những đoá hoa này, rồi cắm chúng vào lu nước giữ tươi. Nàng chỉ cầm một chút ra ngoài chuẩn bị làm hai món đồ ăn, đương nhiên là cho mấy người khác nếm thử rồi.
“Đúng rồi tứ ca, chốc lát sau còn phải làm phiền ngươi chạy vặt giùm ta, cần chút sữa bò nữa.”
“Sữa bò…… Ta biết chỗ nào có. Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Một thùng hay hai thùng đều được, tốt nhất để bọn họ sáng sớm ngày mai đưa sữa tươi mới qua đây.”
Lê Tường cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi nàng không được thưởng thức hương vị của sữa bò, chẳng hiểu sao lại có chút tưởng niệm.
Cũng do vừa rồi nàng nhìn khoai tây, bỗng nhiên lại nảy ra ý muốn dùng tới sữa bò.
Bởi vì dùng sữa bò có thể làm ra rất nhiều loại điểm tâm ngọt, ví dụ như món trứng hấp sữa với hai tầng váng sữa (còn gọi là sữa hấp hai tầng) này, bánh gạo sữa này, thạch sữa nữa… nói chung là có rất nhiều món ngon có thể chế biến từ nguyên liệu này.