Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 489




Trong suy nghĩ của hắn, tay nghề của Lê Tường chẳng khác nào thần tiên, ngươi có thể học tập nàng, có thể nấu được món ăn của nàng, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không biết trong đầu nàng còn có thể nghĩ ra bao nhiêu món ăn khác nữa.

Rõ ràng nàng nhỏ tuổi hơn hắn nhiều như vậy, nhưng thời điểm nàng nấu ăn sẽ tự động phát ra một quầng sáng thuyết phục người khác, khiến người không tự chủ được mà tôn trọng nàng, cũng quên luôn độ tuổi thực tế của nàng.

Nếu không phải hắn đã quá lớn tuổi rồi, hắn cũng sẽ mặt dày đi bái nàng làm sư phụ.

Thấy hắn nói rất chân thành, Lê Tường chỉ nở nụ cười chứ không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Người muốn đi, không thể giữ lại được, nhưng người đã không muốn, có dụ dỗ cách nào họ cũng không chịu rời đi.

Nàng quay về với công việc của mình, bỏ những miếng ba chỉ đã thái xong vào chảo nóng, dùng lửa nhỏ đảo một hồi. Làm như vậy có thể lấy bớt phần mỡ thừa bên trong những miếng ba chỉ này, khiến món ăn không còn quá nhiều dầu mỡ nữa.

Thế nhưng lại không được chiên quá lâu, bằng không tất cả dầu trong thịt bị ép hết ra rồi, đâu còn gì để ăn nữa?

Chờ tới thời điểm thịt trong nồi đều được chiên hoàn hảo, nàng vớt chúng ra ngoài trước, rồi trực tiếp dùng đường làm nước màu, tiếp theo mới bỏ phần thịt ba chỉ hồi nãy vào đảo.

Lúc này đã có thể cho thêm nước và các phụ liệu vào rồi.

Cái gì mà hoa hồi lá thơm vỏ quế, hoa tiêu tương ớt dầu vân vân, toàn bộ cần thêm trực tiếp vào đảo lên.

Còn khoai tây chưa được, bởi vì cho khoai tây vào quá sớm, rất dễ bị vỡ ra, không ngon chút nào, cho nên Lê Tường chờ thịt nấu được nửa phút mới bỏ khoai tây vào.

Nàng vừa mở nắp nồi ra, vị thịt thơm nồng đã bay ra khắp gian phòng, khiến cái bụng của mấy người bọn họ kêu ùng ục.

Món ăn kiểu thịt kho tàu này, nhất định phải ăn kèm với cơm mới chuẩn vị.

Chuyện đó lại quá đơn giản, nàng ở trong phòng bếp, có thể thiếu thứ khác chứ không bao giờ thiếu cơm.

Vậy là giữa trưa một đám người được thưởng thức món ăn không muốn ngừng lại.

Thịt ba chỉ vẫn xuất sắc như xưa, vẫn là hương vị béo mà không ngấy, còn nồng đậm hương thơm, cực kỳ thích hợp để ăn với cơm.

Và thứ cần phải nhắc tới ở đây chính là khoai tây, loại nguyên liệu mới tinh vừa được thêm vào món này.

Từng miếng khoai tây mềm mại, nhuyễn mịn, hút no nước thịt sẽ mang theo mùi thịt nồng đậm. Có điều tuy nồng đậm mùi thịt nhưng loại củ này vẫn mang hương vị thơm ngọt của chính nó. Món này được ưa thích tới mức mọi người đều khẳng định, chỉ cần mấy miếng khoai tây là có thể ăn xong một chén cơm lớn.

Lê Tường lại không ăn thịt, nàng múc đầy khoai tây vào bát, ăn cực kỳ vui vẻ.

Kỳ thật nàng cảm thấy cuộc sống cứ bình bình yên yên trôi qua như vậy cũng rất không tồi, mỗi ngày chỉ cần nghiêm túc nấu ăn kiếm tiền dạy đồ đệ, nhàn rỗi thì làm vài món ngon tự làm thoả mãn chính mình.

Người nhà và bằng hữu đều ở bên cạnh, còn có một tiểu ngốc tử thường xuyên đưa tới cửa chọc nàng buồn cười.

Đáng tiếc, nàng không đi tìm chuyện, tự nó lại tìm tới nàng.

Hai tháng sau ngày đầu năm mới, những tửu lầu trong thành đều lục tục bắt đầu đẩy ra những món ăn không khác là bao so với Lê Ký Tửu Lầu. Trong số đó những món canh lại có độ trùng hợp cao nhất. Có vài nhà cũng đơn giản thêm vài món rau xào.

Chẳng qua hành động của bọn họ cũng nằm trong dự đoán của Lê Tường.

Dù sao tay nghề bao nhiêu năm của đầu bếp nhà người ta đâu phải đồ trang trí, có lẽ lúc ban đầu khi nàng đẩy ra một món mới, bọn họ chưa gặp bao giờ sẽ cảm thấy ngây ngốc một hồi. Nhưng thời gian ngây ngốc càng dài, người ta càng có thể từ trong ngây ngốc phát hiện ra cánh cửa để chế biến những món ăn đó.

Thế nhưng đó chỉ là những món đơn giản thôi, người bình thường căn bản không thể suy ra công thức những món đầu bảng của tửu lầu nhà nàng.