“Tại sao nhanh như vậy……”
Lạc Trạch trừng hắn một cái.
“Ngươi không hiểu đâu.”
Lạc Trạch bỏ nhân hạt dưa vừa tách vỏ đặt vào đ ĩa của Thúy Nhi, vui vẻ nhìn lỗ tai hồng hồng cực kỳ đáng yêu của nàng ấy.
Chẳng mấy khi ban ngày cũng được ngồi cùng một chỗ với người trong lòng mình, hắn chẳng thèm quan tâm tới Ngũ tiểu tử bên kia, toàn tâm toàn ý nói chuyện với Thuý Nhi của hắn thôi.
Trong lòng Ngũ Thừa Phong cứ như bị mèo cào cho mấy nhát, vừa ngứa vừa khó chịu.
Hắn thật sự rất muốn biết Lạc Trạch làm như thế nào mà nhanh như vậy đã khiến phu thê Quan gia chấp nhận?
Càng quan trọng hơn chính là tiểu tử đó đã làm thế nào để Quan Thúy Nhi đáp lại tình cảm?
Rõ ràng hắn quen Lê Tường trước khi đối phương biết Quan Thúy Nhi, nhưng bây giờ tiểu tử đó sắp đính hôn rồi, mà hắn còn chưa dám ngỏ lời với nàng?
Càng nghĩ càng không nhịn nổi, Ngũ Thừa Phong ngồi không chốc lát đã kéo Lạc Trạch ra cửa sau, vừa lúc ấy Lê Tường vào phòng bếp lấy thêm hạt dưa, chờ tới khi nàng ra bên ngoài lại không nhìn thấy hắn đâu.
Nàng tưởng hắn lên sảnh lớn ngồi, không nghĩ tới khi nàng vừa quay về phòng của mình lại nghe được thanh âm nói chuyện của hai người bọn họ ở bên ngoài.
Đầu tiên là Lạc Trạch kể quá trình hắn kéo gần lại khoảng cách với biểu tỷ, sau đó hắn bắt đầu lên lớp chỉ bảo vài chiêu thức cho Ngũ Thừa Phong.
Chiêu sau còn tệ hại hơn chiêu trước, thế mà tiểu tử ngốc kia lại tin, cứ liên tiếp hỏi thăm mãi. Nàng không nhịn được lớn tiếng khụ khụ vài câu.
Khiến tên Lạc Trạch ở ngoài tường kia chấn kinh rồi.
Hoá ra người ở bên ngoài lại nghe một tiếng ho khan trong phòng rõ ràng như thế!!
Chẳng phải ngày thường hắn và Thúy Nhi nói chuyện ở chỗ này đều bị Lê Tường nghe hết rồi sao?
“Huynh đệ, chuyện này ta không giúp ngươi được đâu, ngươi đi đi!”
Lạc Trạch xấu hổ muốn chui xuống kẽ đất, làm gì còn tâm tình muốn chỉ cho Ngũ Thừa Phong vài chiêu nữa.
Hắn vừa đi, Ngũ Thừa Phong cũng chuẩn bị trở lại hậu viện, nhưng vừa xoay người đã nhìn thấy Lê Tường bước ra.
“Tứ ca, vừa rồi ngươi với Lạc Trạch nói gì ở ngoài này vậy?”
“A…… Không, không nói cái gì, ta chỉ chúc mừng hắn sắp đính hôn thôi.”
Lê Tường đến gần hơn vài bước, làn váy của nàng đã chạm vào xiêm y trên người hắn.
“Thế nhưng ta lại nghe hết rồi.”
“Nghe, nghe, nghe hết rồi??”
Ngũ Thừa Phong lui một bước theo bản năng, lưng hắn dựa sát vào vách tường.
Hắn nhớ lại những chuyện mình và Lạc Trạch vừa nói, trái tim bắt đầu đập bùm bùm, vẻ mặt cũng kinh hoảng lên.
“Tương nha đầu, vừa rồi ta và Lạc Trạch nói……”
“Chẳng lẽ là giả?”
“Không không không, không phải! Là thật sự!”
Ngũ Thừa Phong tiến lên đứng ở trước mặt Lê Tường, lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt nàng rồi nghiêm túc nói: “Vừa rồi, mỗi một câu ta nói với Lạc Trạch đều là sự thật. Ta thích ngươi là thật, muốn mang niềm vui tới cho ngươi cũng là thật, muốn được hai người Đại Giang thúc tán thành cũng là thật! Ta muốn vào nhà ngươi, thành hôn với ngươi ……”
Thanh âm một câu cuối cùng của hắn có chút nhẹ, có chút lưu luyến khó nói nên lời.
Lời nói kia cứ quanh quẩn trong lòng Lê Tường, lặp đi lặp lại một vòng, lại tiếp một vòng cho tới khi lỗ tai nàng cũng ửng đỏ.
Nàng bị ánh mắt cực nóng kia nhìn chăm chú có chút không chịu nổi, nàng ngại ngùng chuyển ánh mắt qua một bên rồi nhẹ giọng nói: “Ta đã nói từ rất lâu rồi, chỉ kén rể, không gả chồng.”
“Ta biết, ta không ngại! Vừa rồi ta cũng nói, muốn vào nhà ngươi, thành hôn với ngươi.”
Tới cuối cùng trong đầu Ngũ Thừa Phong cũng sáng suốt hơn một chút, hắn nhìn bộ dáng Lê Tường lúc này cũng gần như hiểu hết rồi, nàng không hề chán ghét chắn, thậm chí còn có hảo cảm.
“Tương nha đầu……”
“Ta, ta còn nhỏ!”
“Ta biết ta biết, ta có thể chờ ngươi, chờ tới lúc ngươi muốn thành hôn ……”