Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 477




Hôm nay nàng lôi chúng nó ra băm làm nhân gói bánh trôi, xem ai dám không ăn.

Lê Tường vừa làm vừa ngân nga một giai điệu. Sau khi nàng gọt vỏ táo, mới thái tất cả thịt táo thành hạt lựu, tiếp đó là ném tất cả vào trong nồi thêm nước thêm đường, sau đó ninh từ từ.

Nấu đến nửa mềm nửa cứng lập tức vớt lên cho xíu bột kê vào trộn đều, để nguội, sau đó dùng nó làm nhân bánh trôi.

Ngày đầu tiên của năm mới phải ngọt ngọt ngào ngào.

Sau nửa canh giờ, người trong nhà đều lục tục rời khỏi giường. Bởi vì mùng một hàng năm không được quét dọn, đỡ cho bọn họ không ít chuyện, sau khi rửa mặt có thể bước vào phòng bếp bưng đồ ăn lên bàn rồi.

“Tiểu muội! Bên trong bánh trôi là thịt táo ư?”

Kim Vân Châu ăn một miếng, cảm thấy vui vô cùng. Lúc đầu nàng ấy còn tưởng bánh trôi nhân hạt mè hoặc là đậu đỏ gì đó, không nghĩ tới vừa cắn một miếng lại thấy rõ vị ngòn ngọt thanh mát của thịt táo.

“Ai bảo các ngươi không ai chịu ăn quả táo, cứ để tiếp sẽ hỏng mất, ta đành phải lấy chúng nó ra làm bánh trôi. Các ngươi ăn nhiều một chút nha, không được lãng phí.”

Lê Tường gói không ít, đủ cho năm, sáu người ăn. Nàng biết phụ thân và đại ca sẽ ăn sủi cảo, mấy người Đào Tử và biểu tỷ không muốn lãng phí nhất định sẽ ăn.

“Đúng rồi, tiểu muội, dường như giao thừa tối qua, ta nghe thấy có người nào đó ở trong sân nhà chúng ta, là ai vậy?”

Kim Vân Châu thuận miệng hỏi, không đợi Lê Tường trả lời, đại ca nàng đã chủ động nói chuyện tối hôm qua Ngũ Thừa Phong qua nhà bọn họ.

Quan thị dẫm chân nam nhân nhà mình một cái, bốn con mắt của phu thê nhà họ đều toả sáng lấp lánh nhìn nữ nhi.

Mấy người ấy nhìn chằm chằm đến mức Lê Tường cảm thấy như đang ngồi đống lửa vậy, nàng vội vàng ăn xong sủi cảo rồi lấy cớ đi tiêu thực để ra bên ngoài.

Lúc này còn sớm, cơ hồ trên đường đều không có ai, nàng cứ một mình xoay vòng vòng quanh bờ sông tới non nửa canh giờ.

Nơi này không có ồn ào náo động như thành thị hiện đại, nó mang theo hương vị yên tĩnh và hài hoà.

Nàng đứng ở nơi này, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy a bà, đại nương ra ngoài múc nước, mấy người ấy đều vui vẻ chào hỏi nàng.

Lê Tường vội vàng chạy trốn ra bên ngoài, trên người không mang theo thứ gì, chỉ có chút hạt dưa, nàng đều lấy ra cho đám tiểu hài tử ngoan ngoãn chào hỏi mình.

Chờ đi dạo vài vòng, người trên đường cũng dần nhiều lên, nàng mới chuẩn bị về nhà. Kết quả không biết nàng đi thế nào lại tới trước cửa một hiệu thuốc.

“Ông chủ, ta muốn mua chút thuốc mỡ giảm đau, là một cái chai màu đen, lớn chừng này.”

Lê Tường khoa tay múa chân một phen, ông chủ tiệm thuốc lập tức hiểu.

“Là khư thống cao rồi, cô nương, ngươi nhìn một cái xem có phải loại này hay không?”

Ông chủ cầm một lọ ra, mở nắp cho Lê Tường ngửi hương vị của nó. Mùi bạc hà nhàn nhạt và cái vỏ chai kia giống hệt như thứ thuốc Lê Tường từng dùng.

“Chính là cái này, bao nhiêu tiền hả ông chủ?”

“Cái này ư? Một lọ 700 đồng bối.”

“700?!” Lê Tường kinh ngạc thốt lên.

Lần trước khi nàng ngã cầu thang bị thương, Ngũ Thừa Phong đã hai lần cầm loại thuốc này sang đưa cho nàng.

Hắn còn nói giá này rẻ lắm, tiêu cục bọn họ phân phát cho.

Lúc ấy nàng cũng không nghĩ quá nhiều, cứ nhận và dùng thôi. Không nghĩ tới loại thuốc này quý giá như vậy!

Là hắn lừa nàng.

Làm gì có tiêu cục sẽ phát cho tiêu sư loại thuốc trị giá 700 đồng bối?? Còn là phát hai bình nữa, tiêu cục người ta có phải loại coi tiền như rác đâu?

Cho nên lúc ấy chính hắn đã bỏ tiền mua dược, nhưng sợ nàng không nhận mới bảo là tiêu cục phát cho……

Trong lòng Lê Tường lúc này không biết nên hình dung nó là loại cảm giác gì.

“Cô nương, ngươi có muốn mua loại dược này không?”