Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 459




“Ừm ừm, nói không chừng ngươi vừa ăn xong bữa sáng, bọn họ đã trở về rồi.”

Lê Tường ngồi nói chuyện phiếm với đại tẩu nhà mình một lát rồi mới đi tới phòng bếp ăn cơm sáng của nàng.

Nếu nàng không dặn dò trước, vậy bữa cơm buổi sáng, Khương Mẫn sẽ chuẩn bị món bánh bao kèm với sữa đậu nành cho người trong phòng bếp ăn.

Bánh bao sữa đậu nành đã là món ăn cực kỳ ngon rồi, hơn nữa hắn còn chịu khó thay đổi thật nhiều chủng loại nhân bánh bao, ngày nào cũng ăn nhưng không ngán chút nào.

“Đã ăn xong hết chưa nào? Nếu ăn xong, chúng ta bắt đầu làm việc thôi, chưởng quầy Miêu đi mở cửa.”

“Được rồi”

Chưởng quầy Miêu uống xong một ngụm sữa đậu nành cuối cùng, hắn cảm thấy vô cùng mỹ mãn rời khỏi phòng bếp.

Bọn tiểu nhị cũng đi theo hắn ra ngoài, thế nhưng rất nhanh sau đó A Bố lại chạy về.

“A Tường cô nương, cửa sau có một đại hán, hắn hỏi tửu lầu chúng ta có mua mấy thứ hoang dã không.”

Hử?

Thứ hoang dã ư……

Hai mắt Lê Tường sáng ngời, nàng lập tức đứng dậy đi về phía cửa sau. Tiểu nhị canh giữ ở cửa nhìn thấy nàng mới nhường vị trí rồi trở về sảnh lớn.

Nam nhân đang đứng bên ngoài rất là cao lớn, trời lạnh như vậy nhưng hắn chỉ mặc một tầng áo bông hơi mỏng thôi, trên khuôn mặt đầy râu ria xồm xoàm, nhưng đôi mắt rất có thần.

Nhìn không ra tuổi, cho nên Lê Tường trực tiếp gọi hắn là đại thúc.

“Đại thúc ngươi muốn bán loại đồ hoang dã gì?”

Lê Tường không nhìn thấy trên mặt đất chung quanh có thứ gì hết, cũng không thấy hắn cõng sọt trên lưng, người này hoàn toàn là tới tay không.

“Tiểu nha đầu, ngươi có thể làm chủ?”

Nam nhân nọ có chút không tin, nói cho cùng Lê Tường vẫn còn quá nhỏ.

“Đây là chủ nhân của tửu lầu chúng ta, lại là quản lý phòng bếp, tự nhiên nàng có thể làm chủ.”

A Bố giới thiệu mới khiến nam nhân kia nghiêm túc hơn vài phần.

“Ta bán có chút nhiều, bởi vì không biết có thể bán đi hay không, lại sợ mang chúng nó đi trên đường lăn lộn một chút, sẽ c.h.ế.t mất, cho nên ta chỉ mang theo một con thôi, nhưng hồi nãy đã bán trên chợ rồi.”

“Còn sống ư?”

Lê Tường nhíu nhíu mày, chẳng lẽ người này muốn bán lợn rừng, hươu sao linh tinh ư? Đã vậy còn sống, chẳng lẽ hắn muốn nói tự người nhà mình phải thịt sao?

Nếu làm vậy từ hậu viện sẽ truyền ra một tiếng hét thảm, khác nào doạ khách nhân sợ bỏ chạy hết?

“Đều là thỏ, lão bản có muốn không?”

“Con thỏ! Muốn nha, muốn nha!”

Thịt thỏ ăn ngon như vậy, cớ sao lại không cần? Lê Tường chỉ cần nghĩ tới món thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ rang khô, nước miếng đã chảy ra rồi.

“Ngươi có bao nhiêu con thỏ còn sống?”

Người nọ không cần suy nghĩ đã đáp: “Lớn có ba mươi hai con, nhỏ có hai mươi.”

“Ta chỉ cần con lớn.”

Lê Tường rất rõ ràng, đây là tửu lầu. Nàng mua thỏ nhỏ về chẳng lẽ muốn nuôi ở sân sau ư, đến lúc đó khu vực phía sau sẽ trở nên thối hoắc, còn phải nhọc lòng cho thỏ ăn.

“Trên thị trường một con thỏ còn sống có giá chín đồng bối một cân, ngươi có biết giá cả không?”

Nam nhân gật gật đầu, cũng bởi hắn luôn bán chín đồng bối một cân, nhưng hôm nay đột nhiên những người đó muốn giảm giá, hắn mới giữ lại, không bán hết thỏ đi.

Nam nhân kia vô cùng vui vẻ khi biết Lê Tường muốn mua hết 32 con thỏ, hắn hẹn buổi chiều sẽ đưa chỗ thỏ đó tới và quay đầu đi luôn rồi. Hắn vừa đi, Lê Tường mới nghĩ đến một điểm khiến người ta nghi hoặc.

Bình thường, chẳng phải thợ săn chỉ bán vài ba con mồi mình bắt được sao? Cớ gì người này lại bán một lần tới 32 con thỏ? Số lượng nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn tự nuôi dưỡng?

“A Bố ngươi từng gặp người này chưa?”

“Chưa, hoàn toàn không có ấn tượng.”

“Được rồi, vậy ngươi trở về phía trước làm việc đi.”

Lê Tường đóng cửa sau lại, đang muốn đi đột nhiên nghe thấy thanh âm nói chuyện của phụ thân và đại ca mình vang lên từ ngõ nhỏ.