“Nương, ta và ngươi cùng đi!”
Chu thị hưng phấn vô cùng, bà ta chỉ muốn qua bên đó kiếm chác một chút nhằm đền bù thiệt thòi hôm nay thôi.
Cặp mẹ chồng nàng dâu này lập tức đứng lên thu xếp mọi thứ rồi rời đi, thế nhưng thời điểm bọn họ đi lại không khéo, lúc đến Lê gia lại vừa vặn phụ tử Lê Giang xử lý xong xuôi mọi chuyện, chuẩn bị đi gặp lão bằng hữu, còn cởi dây buộc thuyền rồi.
“Từ từ đã! Đại Giang!”
Thanh âm của đôi mẹ chồng nàng dâu này cực lớn, thế nhưng Lê Giang chẳng thèm để ý tới bọn họ, hắn trực tiếp đẩy thuyền ra ngoài.
Ngay lúc vừa dậm chân bước lên thuyền, hắn lại nghe được một tiểu cô nương qua nơi này giặt đồ nói chuyện với hai người đó.
“Vừa rồi ta có nghe Đại Giang thúc nói chuyện với lão thôn trưởng, bảo buổi chiều bọn họ sẽ đi thăm lão bằng hữu ngày xưa, tới chạng vạng nhất định sẽ trở về, A Bà, không bằng ngươi ngồi ở nhà chờ thúc ấy một chút.”
Chu thi cảm thấy có lý, chờ thì có làm sao, chỉ cần chiếm được chỗ tốt là đủ.
Bà ta không lo lắng mình chẳng kiếm chác được gì, kể cả khi Lê Giang không thích bà bà, gặp mặt vẫn sẽ chiêu đãi.
Lại nói, bây giờ đã tìm được Lê Trạch trở về, hắn chẳng còn lý do gì để hận nhà bà ta nữa. Sau đó, nhạc mẫu lấy chút đồ đạc nhà con rể cũng là chuyện rất bình thường.
Hắc hắc…
Ý tưởng của đôi mẹ chồng nàng dâu này chẳng khác nhau là mấy. Đáng tiếc thuyền Lê Giang đi rồi nhưng chẳng thấy trở về.
Hai người ngồi trước căn nhà rách nát ở ngay bờ sông gió lạnh kia, đợi hơn hai canh giờ, người cũng muốn đông lạnh tới choáng váng.
Mãi cho đến khi trời đen kịt xuống, hai người vừa lạnh vừa đói căn bản không chịu nổi nữa, mới phải từ bỏ hành động ngồi chầu chực này, sau đó đi tìm người trong thôn cho tá túc một đêm. Trời đã tối rồi, bảo bọn họ đi về bọn họ cũng không dám.
Kết quả tối hôm đó, đôi mẹ chồng nàng dâu này phải chen chúc trong cái chăn nhỏ xíu vừa khai vừa thối, quá sức chịu đựng.
Tại sao gần đây, mọi chuyện bọn họ muốn làm đều không suôn sẻ?
Đôi mẹ chồng nàng dâu của Quan gia thì trằn trọc khó ngủ cả đêm trong khi phụ tử Lê gia lại đang ngủ ngon lành.
Ngay trước khi rời đi, Lê Giang thấy hai người bọn họ tới cửa, hắn đã không có ý định trở về rồi.
Bởi vậy, hắn đi biếu quà cho các lão bằng hữu xong, lập tức lên trấn trên, hỏi thăm tới tận nhà Lạc Trạch. Năm người dọn dẹp hai cái giường, cùng nhau ngủ, chen chúc một chút lại cảm thấy ấm áp hơn.
Một đêm ngủ ngon đến sáng sớm.
Lẽ ra sáng nay, Lạc Trạch cũng nên theo phụ tử Lê Giang trở về trong thành. Nhưng hắn nhìn Trúc Thất và Nhị Sinh nước mắt lưng tròng, đôi chân lại không đành lòng bước đi.
Nếu hắn cứ rời đi như vậy, có lẽ hai người bọn họ sẽ phải quay về công việc đổ hương đêm kiếm tiền?
Hai người bọn họ đã tới chừng này tuổi rồi, chẳng có chút bạc nào trong tay, ngày sau chắc chắn không cưới nổi một tức phụ, mà chưa nói tới chuyện đó, sinh hoạt hàng ngày còn không lo nổi, nói gì tới cưới tức phụ sinh hài tử.
“Lão đại……”
Nhị Sinh là đứa nhỏ nhất trong ba người, được hai người còn lại yêu thương như đệ đệ ruột thịt. Thấy hắn khóc lóc thê lương, hai người còn lại cũng vô cùng khó chịu.
Không chỉ hai người bọn họ, phụ tử Lê Giang đứng ở cửa nhìn cũng không chịu nổi, Trúc Thất và Nhị Sinh đều là hài tử rất đáng thương.
“Nếu không chúng ta dẫn cả hai người bọn họ cùng đi thôi.”
Lê Trạch nhớ khoảng hai ngày trước chưởng quầy Miêu có tới tìm hắn và muội muội, nói tửu lầu cần tuyển thêm hai người chạy bàn.
Dạo gần đây việc làm ăn quá tốt khiến mấy người chạy bàn hiện tại của tửu lầu đều chạy tới chạy lui cả ngày cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.
Lúc ấy hắn đã giao chuyện đó cho tiểu muội xử lý, nhưng hai ngày qua vẫn chưa nhìn thấy chạy bàn mới, chắc là nàng chưa tìm được người thích hợp.