Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 428




Ban đêm lạnh như vậy, được ăn một miếng bánh màn thầu kẹp thịt vụn vừa ấm áp vừa toả hương thơm mê người thật quá dễ chịu, lại nói vị cay kia còn có thể làm ấm người, thoải mái tới tê cả người.

Thế nhưng hắn chỉ có một cái màn thầu này thôi, nếu vẫn đói lại phải ăn bánh ngô do mình tự chuẩn bị kia.

Trong thịt băm sốt cay của Ngũ Thừa Phong vừa có dầu vừa có thịt, dù da mặt dày tới mức nào hắn cũng ngại ngùng đi xin thêm.

Ngũ Thừa Phong ăn hai bánh bao lại uống một chút nước ấm, bụng cực kỳ no, lúc này hắn mới dọn dẹp cái bình của mình, chuẩn bị cất lên xe ngựa. Kết quả vừa vặn nhìn thấy sư phụ đang híp mắt hưởng thụ cái màn thầu của mình.

Phì, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.

Ngũ Thừa Phong lui ra phía sau một chút, khụ hai tiếng mới ôm bình qua đó.

Đập vào mắt hắn là bộ dáng ‘không biết nên xử lý thế nào’ của sư phụ, hắn chỉ cảm thấy buồn cười ghê gớm. Sau khi hắn cất cẩn thận cái bình của mình, lập tức nín cười chạy ra bên ngoài.

Ngay khi hắn vừa trở về vị trí của mình đã thấy vài tiêu sư lại đây hỏi hắn về mùi hương ngào ngạt hồi nãy.

“Vừa rồi ta ngửi thấy một chút mùi đồ ăn gì đó có vị cay, Thừa Phong, có phải ngươi mang tương ớt hay không?”

Ngũ Thừa Phong không dám gật đầu, chỉ sợ hắn vừa gật đầu một cái, đám người kia sẽ lao lên chia hết sạch chỗ tương ớt của hắn cho xem. Hắn chỉ nói là thịt vụn, do trưởng bối đưa.

Vừa nói thịt vụn, những người khác cũng không tiện hỏi lại nữa. Suy cho cùng hỏi nữa cũng chẳng tác dụng gì, trưởng bối của người ta đưa thịt vụn cho, ngươi có thể không biết xấu hổ đi hỏi mà không trả tiền sao?

Ngày đầu tiên bọn họ nhịn.

Ngày hôm sau, cũng nhịn.

Ngày thứ ba……

“Rốt cuộc là loại thịt vụn gì mà thơm vậy chứ…… Ngày nào cũng thấy hắn ăn hai bữa như vậy, màn thầu của ta cũng mất ngon rồi.”

“Ta cũng muốn nói vậy đấy, hắn ở gần ta nhất nên ta biết. Món thịt vụn của hắn chẳng giống thịt vụn chúng ta mua đâu. Nó chẳng xám xịt chút nào, ngược lại còn màu đỏ ửng vô cùng bắt mắt cơ, vừa nhìn đã biết ăn ngon cực kỳ.”

Mấy người bọn họ sờ sờ bụng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, tới bữa cơm tối, trực tiếp đi qua bên này, sau đó quấn lấy Ngũ Thừa Phong muốn mua.

“Ta chỉ có mỗi ba bình, bán cho các ngươi thì ta ăn bằng gì?”

Lại nói, mấy bình đó đều là tấm lòng của Tường nha đầu. Kể cả do chính tay Quan thẩm làm, cũng phải qua tay nàng, Ngũ Thừa Phong không nỡ bán nó đi đâu.

Thế nhưng, nói gì thì nói, đám bọn họ cũng là người trong tiêu cục, hắn vẫn nhịn đau bỏ vào màn thầu của bọn họ, mỗi người một muỗng thịt bằm sốt cay. Kết quả mấy người kia vừa được nếm thử, lại càng kiên định muốn mua.

“Không bằng bán cho chúng ta một vại, ngươi để hai vại mà ăn?”

Mấy người bày ra tư thế không mua được nhất quyết không đi khiến Ngũ Thừa Phong đau đầu một trận.

Hắn chỉ còn cách đưa mắt ra hiệu cho Đại Lưu, bảo đối phương ra lừa gạt, sau đó Đại Lưu đi tới thì thầm bên tai mấy người kia điều gì đó.

“Đó là người trong lòng làm thức ăn cho hắn.”

“A… ta hiểu ta hiểu, chúng ta đã hiểu!”

Mấy người bọn họ rất biết điều, không nói thêm gì nữa đã trở lại vị trí của mình rồi, nhưng sau đó bọn họ bắt đầu nổi lên suy đoán xem rốt cuộc Ngũ Thừa Phong đang có quan hệ với ai. Đúng là sau này không còn ai hỏi Ngũ Thừa Phong về chuyện thịt băm sốt cay nữa.

Vậy là Ngũ Thừa Phong ăn hết sạch ba bình thịt bằm sốt cay. Cũng bởi mỗi ngày hắn còn cho sư phụ, và Đại Lưu một chút, thế nên vừa đi được một nửa đường đã hết nhẵn thịt rồi.

Bây giờ bọn họ đã vào trong lãnh thổ Dụ Châu, trên đường đi đã bắt đầu có tuyết đọng, cũng may đám người bọn họ may mắn, không gặp phải trận tuyết rơi nào, bằng không đi bộ trên đường đầy tuyết rơi thật sự khó chịu.