Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 423




Lý phu nhân xoa xoa nước mắt, nàng ấy vội vàng múc một muỗng nữa qua. Lý đại nhân cũng trực tiếp múc thêm một chén canh nữa từ trong bình gốm, bỏ ra bên ngoài để nguội.

Tất cả nguyên liệu trong bát canh đều được thái thật nhỏ, thật mịn, hơn nữa thịt cá cực kỳ non mềm, chẳng cần phải nhai, chỉ cần nhẹ nhàng uống một ngụm là canh chui tọt vào cuống họng.

Không đến thời gian một nén nhang, Tiểu Uẩn Nhi đã ăn xong một chén cá canh rồi.

“Còn muốn ăn không?”

Lý phu nhân lại bưng lên một chén canh khác, thử dò hỏi.

Tiểu Uẩn Nhi do dự một chút, nàng ấy duỗi đầu lại ăn thêm một ngụm nữa rồi mới luyến tiếc lắc đầu nói “Nương, không ăn…”

“No rồi đúng không?”

Lý phu nhân sờ sờ cái bụng có chút căng lên của nữ nhi, lại thấy nàng ấy gật đầu, trong lòng Lý phu nhân cũng biết hiện giờ không nên đút thêm nữa.

Kỳ thật tới bây giờ nữ nhi đã ăn được rất nhiều rồi, cũng không phun ra như lúc trước.

“Tướng công, có phải Uẩn Nhi đã khỏi rồi?”

Lý đại nhân nhìn vẻ mặt đầy kích động của phu nhân, tuy hắn rất muốn nói nữ nhi nhà bọn họ khỏi rồi, nhưng hắn lại sợ bệnh của nữ nhi không đơn giản như vậy.

“Chúng ta cứ đưa Uẩn Nhi trở về nghỉ ngơi trước, đến giờ cơm chúng ta lại đánh giá xem sao.”

Nói xong hắn cầm chén cá canh kia lên nếm thử vài ngụm, hương vị rất phong phú, kích thích cảm giác thèm ăn, khó trách nữ nhi nhà hắn lại chịu ăn món này.

Nếu giữa trưa nữ nhi chịu ăn cơm canh trong nhà, thì quá tốt, nhưng nếu vẫn không chịu, chắc chắn mấy người nhà hắn phải thường xuyên tới đây ăn trong một quãng thời gian dài rồi.

Cứ nghĩ, đã cảm thấy phải tốn một khoản tiền lớn.

Chẳng qua, chỉ cần chữa khỏi bệnh của nữ nhi, tiêu chút tiền cũng đáng.

“Phu nhân, hương vị canh cá này rất không tồi, ngươi có muốn ăn thử một chút không?”

Lý phu nhân gật gật đầu, nàng ấy cũng muốn nếm thử hương vị có thể khiến bệnh của nữ nhi nhà mình chuyển biến tốt.

Chỉ cần nàng ấy cố gắng nhớ kỹ hương vị này một chút, phải chăng có thể bảo đầu bếp trong nhà mình làm món này?

“Di? Mấy thứ nguyên liệu trong chén canh này được thái nhỏ thật, dường như là nấm, còn một thứ nữa là gì vậy?”

“Là măng mùa đông.”

Lý đại nhân đã có kinh nghiệm ẩm thực nhiều năm, hắn có thể nhìn ra nguyên liệu nấu ăn làm nên món canh cá này.

Thế nhưng biết nguyên liệu nấu ăn cũng chẳng có tác dụng gì, mỗi dạng đồ ăn đều có công thức nấu ăn đặc biệt của nó, người bình thường căn bản không thể suy đoán ra.

Phu thê nhà Lý đại nhân tới cũng nhanh, đi cũng mau.

A Bố vừa nói tin tức Lý đại nhân ở tửu lầu cho phòng bếp, nhưng chớp mắt một cái, khi hắn quay trở lại sảnh lớn đã nghe tiểu nhị khác nói khách nhân ở phòng chữ Phúc trên lầu hai rời đi rồi, hắn cần phải lên đó dọn dẹp bàn ghế. Khi hắn mở cửa phòng nhìn vào, bình cá canh vẫn còn thừa hơn một nửa, đúng là lãng phí.

Chẳng qua A Tường cô nương có quy định, không được ăn vụng đồ ăn của khách nhân, đáng tiếc thật.

Hắn dọn bình canh cá và chén muỗng vào khay đồ ăn, lại lau sạch sẽ bàn, rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Kết quả điều khiến hắn không nghĩ tới chính là ngay buổi trưa hôm ấy, hắn lại gặp được Lý đại nhân ở ngay gian phòng ban sáng.

“Hai vị khách quan muốn ăn cái gì?”

Lý đại nhân cau mày, hắn không hề nghĩ ngợi lại chọn món canh cá. Lê Tường nghe vậy cũng rất kinh ngạc, người làm quan ở cổ đại đều nhàn rỗi vậy sao?

“Người đó chỉ gọi một bát canh cá, không kêu món gì khác ư?”

A Bố gật gật đầu rồi bưng đ ĩa rau xào Quan Thúy Nhi vừa làm xong đi ra ngoài.

Lần này, canh cá vừa lên bàn không bao lâu, trên lầu đã truyền xuống lời nói, bọn họ muốn gặp Lê Tường.

Hiện giờ đang giữa buổi trưa, khách nhân đang đông nghịt, trong phòng bếp đang vào thời khắc vội tới mức chân không chạm đất, Lê Tường đâu có thời gian mà đi?