“Ngày thường rất ít khi phụ thân uống say như vậy, hôm nay trong lòng hắn quá vui mừng, cứ mặc cho hắn uống đi. Đại ca tới đây, ngươi uống chút canh giải rượu này trước. Sau đó ngươi ra bên ngoài hóng gió cho bay hết mùi rượu, chút nữa đừng làm đại tẩu khó chịu vì mùi rượu trên người ngươi.”
Lê Tường múc một chén canh giải rượu vàng óng ánh có mùi quất thơm nhàn nhạt. Ngửi mùi hương, uống một ngụm lại cảm thấy vị ngọt nhàn nhạt.
Đại khái là tác dụng của tâm lý, cho nên sau khi uống xong, Liễu Trạch cũng có cảm giác mùi rượu trên người đã tiêu tán đi rất nhiều.
Hắn rất ngoan, uống xong canh giải rượu đã trở nên thành thành thật thật đi quanh cửa hàng để bay hết hơi rượu trên người.
Sau khi hắn đi được hai vòng, đột nhiên lại nghe thấy có người gọi hắn lại. Nghe thanh âm dường như là một thiếu niên trẻ tuổi.
Nương theo ngọn đèn dầu ở ngoài cửa hàng, Liễu Trạch quay đầu lại đánh giá thiếu niên to cao trước mắt.
Chẳng hiểu sao hắn có cảm giác đối phương có chút quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp đối phương ở đâu rồi.
Chẳng qua không chỉ một mình hắn cảm thấy quen thuộc, Ngũ Thừa Phong cũng thấy nhìn hắn rất quen mắt.
Bởi vậy lời đã đến miệng, Ngũ Thừa Phong lại không nói nên lời nổi. Trùng hợp đúng lúc này đột nhiên Lê Giang từ trong cửa hàng hô một tiếng A Trạch.
Một câu này lại khiến Ngũ Thừa Phong giật mình hiểu ra, trong nháy mắt hắn đã biết thân phận của người này.
Khó trách, khó trách… Đại Giang thúc sẽ vui mừng đầy mặt như vậy, hoá ra nhi tử mất tích nhiều năm đã tìm trở về.
Chuyện vui như vậy có thể không mừng sao! Cho nên chuyện này căn bản không phải như sư phụ hắn suy đoán, căn bản Tương nha đầu không có đính hôn.
Cứ như vậy, cành liễu hồi sinh từ trong u ám, bừng sáng cả mặt đất mùa xuân.
“Ngươi, ngươi là Lê Trạch, A Trạch ca!”
Liễu Trạch nghe được cái tên xa lạ này, đầu óc xoay chuyển hơi chậm, mất một lúc hắn mới phản ứng lại được. Chắc đây là cái tên ngày xưa ở Lê gia của hắn.
“Ngươi là?”
“Ta là tứ oa cách vách nha! Khi còn nhỏ, ngươi còn đưa ta đi leo cây hái quả dâu tằm đó! A Trạch ca, ngươi không nhớ ta ư?”
Cuối cùng Ngũ Thừa Phong cũng phát hiện ra chút không thích hợp, người trước mắt này lại không có chút phản ứng nào khi nghe cái tên tứ oa của hắn.
“Ngượng ngùng, bởi lúc nhỏ ta bị thương cho nên hiện giờ không nhớ quá nhiều chuyện khi còn nhỏ. Ngươi là người Ngũ gia cách vách đúng không?”
“Đúng vậy……”
“À, Ngũ gia ư?”
Liễu Trạch đã từng điều tra tình huống cơ bản của gia đình nhà mình trong mười năm trở lại đây, đương nhiên hắn cũng biết quan hệ giữa nhà mình và nhà đối diện không tốt lắm. Cho nên thái độ của hắn cũng không còn nhiệt tình như trước nữa.
Bộ dáng không mặn không nhạt của Liễu Trạch làm cho Ngũ Thừa Phong cảm thấy rất xấu hổ, hắn cũng không còn tâm tư đi ôn chuyện nữa.
Người ta đã không nhớ ngươi, cũng không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi còn nhiệt tình bắt chuyện làm gì nữa.
Cũng may chuyện của Tường nha đầu chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, có một số việc cũng nên trở về nhà lại nói sau, hơn nữa trên người hắn vẫn còn nhiệm vụ đó.
Bởi vậy, Ngũ Thừa Phong đã đi rồi. Hắn tới nhanh, đi cũng nhanh, dường như hắn chỉ đột nhiên nhìn thấy Liễu Trạch rồi chào hỏi một tiếng vậy.
Liễu Trạch không để chuyện này trong lòng. Hắn lắc đầu rồi tiếp tục đi vài vòng nữa, chờ tới khi mùi rượu trên người hoàn toàn bay đi hết, hắn mới lên lầu gọi thê tử mình dậy.
Dù mọi thứ trên lầu được xử lý rất gọn gàng ngăn nắp, nhưng với đôi phu thê quen ở những nơi rộng rãi như hai người Liễu Trạch thì nơi này thật sự quá nhỏ bé.
Kỳ thật, Liễu Trạch không ghét bỏ nơi này, hắn chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi. Đau lòng cho phụ mẫu và muội muội của mình phải sinh hoạt trên lầu như vậy.