Thế nhưng ngay tại lúc bọn họ cho rằng đôi phụ thân nữ nhi kia sẽ bị đuổi đi, thì quản sự Lưu lại gật đầu đồng ý rồi!
Trả tới 40 đồng bối để mua một chút nước chấm như vậy, từ lúc nào kiếm tiền lại dễ dàng đến thế?
Lê Tường rèn sắt khi còn nóng, cũng mang luôn tương gạch cua, bán với giá rẻ hơn tương mỡ cua, một cân giá 30 đồng bối, còn bán luôn hai cân.
Sau khi bán xong xuôi, nàng cũng nói tỉ mỉ cách thức sử dụng hai loại tương này cho quản sự Lưu, còn dặn dò kỹ càng, những người bị dị ứng tôm không được ăn loại tương này, sau đó mới đi theo phụ thân rời khỏi Giang phủ.
Một chuyến này đã bán được một trăm đồng bối, trong khi phí tổn chỉ mất mười đồng bối, quả thực là lợi nhuận gấp chín lần so với phí tổn.
Chuyện này cứ như một giấc mơ, cho nên đến giữa đường Lê Giang vẫn chưa phục hồi được tinh thần.
“Tương...Tương Nhi, chúng ta thật sự bán được một trăm đồng bối ư?”
“Phụ thân, tiền đã vào trong túi của ta, ngươi vẫn còn không chịu tin ư.”
Lê Tường lấy túi tiền ra nhét vào trong lòng phụ thân nàng.
“Phụ thân, tự ngươi giữ đi, lại lắc lắc thêm hai lần, để biết ngươi không hề nằm mơ.”
Lê Giang cầm túi tiền nặng trĩu, trong lòng thật là cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Đúng là buôn bán vẫn tốt hơn nhiều, chỉ bán một lúc đã kiếm được số tiền bằng gia đình hắn bận rộn suốt 2-3 ngày.
Đã thế, sông An Lăng rộng lớn như vậy, có quá nhiều cua lông, không bằng…… Không được không được.
Hắn mới suy nghĩ một chút, đã tự mình gạt bỏ.
Loại tình huống này chỉ có thể nói là vận khí, Giang phủ nhà người ta cần mở tiệc chúc thọ mới mua những cái đó. Dân chúng bình thường ai dám chi mấy chục đồng bối đi mua một chút nước chấm để ăn.
Muốn làm ra loại tương mỡ vàng kia, chưa nói tới phải có thật nhiều cua, lại còn phải tách từng chút từng chút thịt và gạch cua ra, vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, vì loại đồ vật đó mà làm chậm trễ công việc đánh bắt cá đúng đắn của gia đình hắn, đúng là một chuyện tham ngọn bỏ gốc, cực kỳ không ổn.
Lê Giang gạt bỏ ngay loại suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, vốn dĩ hắn đang muốn mang theo nữ nhi trở về tiếp tục đánh bắt cá, lại thấy nữ nhi gọi hắn đi tới tiệm bán thịt.
“Tương Nhi, ngươi muốn làm gì vậy?”
“Cha, bắt cá kiếm được nhiều tiền hay bán tương mỡ vàng kiếm được nhiều tiền?”
“Đương nhiên là tương mỡ vàng, nhưng đâu có nhiều quản sự muốn mua như vậy? Dân chúng lại không mua nổi.”
Lời này cũng rất có đạo lý, khiến cho Lê Tường gật gật đầu đồng ý.
“Cho nên mục tiêu của chúng ta cũng không phải dân chúng bình thường. Ai nha, phụ thân à, ngươi cứ mua giúp ta đi, lúc trở về ta sẽ giảng giải cho ngươi hiểu.”
“Vậy cần mua bao nhiêu?”
“Hai cân mỡ béo là được.”
Lê Giang: “……”
Hai cân mỡ béo kia chính là 24 đồng bối lận đấy, với loại khẩu khí không chút quan tâm kia của nữ nhi hắn, người không biết còn tưởng chỉ mất bốn đồng bối thôi.
Lê Giang cảm thấy cực kỳ đau lòng, một trăm đồng bối vừa tới trong lòng hắn không bao lâu, còn chưa kịp ấm chỗ đã bị lấy ra.
Đôi phụ thân nữ nhi dùng 24 đồng bối mua hai cân mỡ béo, chủ quán kia nhận thấy dạo gần đây Lê Tường thường xuyên tới chỗ hắn mua thịt, hắn suy đoán có thể tiểu nha đầu này sẽ trở thành khách hàng thường xuyên của tiệm hắn, vì vậy còn tặng cho nàng hai cục xương rất lớn.
Mua thịt xong rồi, đôi phụ thân nữ nhi lại đi mua một đống bình gốm nhỏ, sau đó mới trở về trên thuyền.
Hôm nay bọn họ chẳng làm chuyện gì hết, chỉ đi qua đi lại trên sông, nhìn thấy bất kỳ thuyền đánh cá nào cũng tiến lên dò hỏi có cua lông hay không, sau đó có bao nhiêu thu bấy nhiều, nhiều thì đưa hai đồng bối, ít cũng đưa một đồng bối, chưa tới nửa ngày, hai người đã thu được hai thùng lớn đầy ắp cua lông.