“Kết quả không đầy nửa năm nữ nhi hắn mắc bệnh thuỷ đậu suýt nữa thì không cứu được, nhà người ta cương quyết nói là hai nha đầu này khắc chủ, sau đó bán trở về. Sau này hai người đó lại đi làm nha đầu nhóm lửa cho một nhà nọ, kết quả cuối năm cả nhà người ta ăn phải thứ gì đó, gây ra chứng miệng nôn trôn tháo. Bọn họ lại cương quyết cho rằng hai nàng nấu đồ ăn không sạch sẽ, rồi đánh cho mấy gậy đuổi về đây. Tình huống vài lần khác cũng tương tự như thế. Nếu là những người khác ở đây, ta còn không dám khẳng định, nhưng suốt thời gian ở đây hai nha đầu này luôn chăm chỉ, lại thành thật, còn chưa từng gây sự với ai.”
Lê Tường gần như đã hiểu chuyện này rồi.
Nếu hai, ba lần trước thì còn có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng sau này trong lòng những người mua sẽ xuất hiện khúc mắc, bởi vậy, bất cứ chuyện gì bất thường xảy ra trong phủ, người ta cũng sẽ đổ hết lỗi lên đầu hai nàng, từ đó mới khiến hai nàng ấy bị mua đi mua lại nhiều lần như thế.
Lại nói, trước giờ nàng chưa bao giờ tin loại chuyện khắc người này, về chuyện có sạch sẽ hay không càng đơn giản hơn, mua về quan sát vài ngày là biết. Mỗi ngày đều làm việc trong phòng bếp cùng nhau, bất kể là dạng tính cách gì, rồi sẽ bộc lộ ra hết.
Sau đó, dưới ánh mắt đau lòng không thở nổi của phụ thân, Lê Tường móc ra hai mươi ngân bối, mua hai tỷ muội này.
Bước vào chỉ có hai người nhưng đi ra tới bốn người.
Lê Giang đau lòng hai mươi ngân bối kia, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngay lúc này, hắn chẳng thể ôn hòa nổi. Bởi vậy, hai cô nương chỉ dám đi theo phía sau Lê Tường, không dám nói một câu nào.
“Phụ thân, chúng ta qua phường vải đi dạo đi.”
“Ta đã biết!”
Còn phải mua đệm giường chăn nữa……[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-270.html.]Lê Tường bị bộ dáng này của hắn chọc cười, vui vẻ một hồi lâu, nàng mới đi lên dỗ dành: “Phụ thân, ta đã mua hai người bọn họ rồi, ngươi đừng xót xa hai mươi ngân bối kia nữa. Gần đây cửa hàng nhà chúng ta quá bận, mỗi ngày ta đều mệt tới mức không nhấc nổi tay. Mua hai nàng này về dạy bọn họ, sẽ có rất nhiều chỗ tốt nha.”
Nghe nữ nhi nói mệt, lúc này Lê Giang mới đỡ đau lòng. Tiền đúng là tốt thật, nhưng không thể bằng thân thể nữ nhi nhà mình.
“Chỉ là khu vực sau bếp của cửa hàng chúng ta chỉ lớn bằng chừng đó, hiện tại hai người Tô nương tử đều phải cố gắng rửa rau rửa chén ở bên ngoài, bây giờ ngươi lại mua thêm hai đồ đệ về, phòng bếp nhà chúng ta chen chúc sao nổi?”
“Nếu không chen chúc được nữa thì đổi nơi rộng hơn! Phụ thân, ngươi không biết gần đây trong tiệm lời được bao nhiêu tiền, chờ tới buổi tối trở về, ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, bảo đảm sẽ dọa ngươi sợ một hồi. Ta không định sẽ ở mãi cửa hàng nhỏ này, Phụ thân, chẳng lẽ ngươi không muốn ngày nào đó nhà chúng ta cũng có một tửu lầu cho riêng mình ở chốn đô thành này sao?”
Lê Giang không muốn ư? Đương nhiên là muốn, thật chí cực kỳ muốn là khác! Thế nhưng mục tiêu đó hiện tại là quá xa xôi, nếu nói muốn mua, chi bằng nói là phải chờ bao lâu mới gom đủ tiền mua mới đúng.
Hắn đã đơn giản tính qua một lần rồi, nhiều nhất trong tay nữ nhi hắn chỉ có chừng 5 - 60 ngân bối, hiện tại trừ đi hai mươi này, chắc chỉ còn lại một chút, chắc chắn không có khả năng đổi cửa hàng mới.
Nhưng biết là một chuyện, hắn vẫn không nói câu nào phá huỷ hào hứng của nữ nhi, thậm chí còn nương theo suy nghĩ của nàng mà cổ vũ một phen.
Sống ở trên đời nên có mộng tưởng, lại nói, với tình hình hiện giờ của nhà bọn họ, chỉ cần nỗ lực làm việc, sớm hay muộn cũng có một ngày mua được tửu lầu, hắn không nôn nóng.
Đôi phụ thân nữ nhi tới phường vải mua một bộ đệm giường và chăn bông mới. Như vậy bộ Lê Tường và biểu tỷ đang dùng sẽ chuyển cho hai người Đào Tử dùng.