“Mọi người nhỏ tiếng một chút, tay cầm chặt lưới đánh cá không được lắc lư, nếu không sẽ dọa bọn chúng chạy mất.
”Có thể bởi vì ngày thường các dã nhân không có kỹ năng đánh bắt hiệu quả, chỉ biết dùng tay nên bây giờ số lượng cá còn lại rất nhiều, hơn nữa đều là cá to.
Mặt khác dòng nước của con sông này cũng không chảy xiết lắm, nếu lũ cá nhận thấy nguy cơ, cố gắng hết sức bơi ngược dòng thì cũng không phải là không thể chạy thoát.
Hiện tại đại khái là lũ cá ngốc nghếch kia chưa từng gặp qua đồ vật được gọi là lưới đánh cá, không hề ý thức được chẳng mấy chốc nữa bản thân sẽ trở thành thức ăn trong mâm của người khác, vẫn đang nhàn nhã tung tăng bơi lội.
Nếu tiếp tục thuận theo dòng chảy xuôi theo xuống đây nhất định không thể chạy thoát.
Chỉ là nếu mọi người vẫn tiếp tục ầm ĩ như vậy thì không thể nói trước được điều gì.
“Trời ạ! Cá còn biết chạy trốn à?” Một thành viên của tiểu đội bắt cá tên là Mỗ nhỏ giọng nói.
“Khó mà thoát được!” Một người khác đáp lại với âm thanh càng nhỏ hơn.
“Tất cả nói nhỏ một chút!” Âm lượng của Thạch gần như không ai có thể nghe rõ.
Các dã nhân lập tức lấy tay che miệng lại, không dám lộn xộn thêm chút nào, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Quân Tiểu Nam: …Ha ha ha ha!Thời gian dần trôi qua, khi mặt nước sông vẫn chưa kịp kết băng, Quân Tiểu Nam liền lặng lẽ ra hiệu cho mọi người dùng sức, nhẹ nhàng kéo lưới đánh cá từ dưới sông lên.
Không phải là cô không muốn đợi để bắt thêm nhiều cá hơn mà chỉ trong thời gian ngắn, lưới đánh cá của cô gần như muốn rách ra…Ban đầu, chỉ có cá lớn tụ tập, sau đó ngày càng có nhiều cá lớn xuôi theo dòng chảy vướng vào lưới khiến không gian trở nên nhỏ hẹp, nên tôm cá nhỏ cũng không thể chui lọt.
***Sau đó.
Khi mặt trời ở Hỗn Độn Đại Lục lên cao, ánh sáng chiếu rọi vào lớp băng tuyết dày cộp khiến người ta đau mắt.
Ở một nơi nào đó trên đại lục này đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.
Hai mươi dã nhân hùng tráng của bộ lạc Châm mặc áo lông vũ dài màu trắng thống nhất với nhau, châm đi ủng bông mềm mại, đầu đội mũ len ấm áp vui vẻ như ăn Tết.
Lúc này, trên gương mặt và trong đôi mắt mỗi người đều tràn ngập niềm vui thu hoạch không thể nào che giấu, dù là trời đông giá rét cũng không thể ngăn cản tâm tình hừng hực như lửa của bọn họ.
Cả đoàn người đồng tâm hiệp lực kéo một chiếc lưới đánh cá khổng lồ từ dưới sông lên, trong chiếc lưới đánh cá ấy là vô số tôm cá và cả những con rắn chết.
Nhìn kỹ lại, người chỉ huy hai mươi trai tráng khờ khạo này dường như là… một chú lùn.
“Mọi người nhanh lên một chút! Mùi cá truyền đi xa sẽ hấp dẫn dã thú đến đây!”“Được.
”“Không thành vấn đề!”“Nam cứ yên tâm! Dã nhân để bị cướp mất con mồi thì không có tư cách làm một dã nhân tốt!”Tiểu Nam:… Cũng không cần như thế… Sinh mệnh mới là quan trọng nhất…Đoàn người trong thời gian cực ngắn lấy tốc độ nhanh nhất quay về sơn động mà bộ lạc Châm đang cư trú.
Bọn họ vẫy vẫy ống tay áo lông vũ, chỉ lưu lại trên mặt tuyết một hàng dấu giày thật dài.
.