Xuyên Về 1983

Chương 85





Từ Thận hoàn thành nhiệm vụ vợ phân công, trở về báo cáo tranh công: "Nghe lời em, tặng xong hết ấm ức rồi."
"Anh Thận giỏi quá." Thư Nhiên ôm mặt hắn, hôn mấy cái.
Từ Thận nhướng mày thầm nghĩ, dỗ người đàn ông của em như em bé thế này hả?
"Mấy ngày nay, thần kinh của anh đều căng thẳng, giờ có thể ngủ ngon rồi." Thư Nhiên có thể nhận ra, Mấy ngày nay Từ Thận vì bảo vệ an toàn của cậu, lại trở lại trạng thái cảnh giác ngủ cũng phải tỉnh như trước kia.
Nội tâm Từ Thận kinh ngạc nhìn Thư Nhiên một cái, quan sát kỹ như vậy sao?
Hắn cho rằng hành động của mình không rõ ràng lắm.
"Cũng bình thường, không có căng thẳng, chỉ là cảnh giác hơn bình thường một chút thôi." Từ Thận sửa lại.
"Còn nói không có, " Thư Nhiên giơ hai tay lên xoa xoa huyệt thái dương đối phương: "Căng thẳng thế này mà."
"Được rồi, " Từ Thận bất đắc dĩ nói, "Vậy coi như anh có đi, vậy bây giờ… giúp anh thư giãn một chút nhé?"
"Chẳng phải đang giúp anh xoa bóp đấy thôi?" Thư Nhiên nhìn vào mắt hắn, lĩnh ngộ ra ám chỉ, cười nói: "Được rồi, anh muốn thư giãn như nào?"
Từ Thận cười mà không nói, một tay ôm eo Thư Nhiên, cúi người hôn thật lâu, hết sức triền miên, sau đó nâng tay kia cởi nút cổ áo mình ra.
Thư Nhiên thấy thế, đặt ngón tay lên khóa kim loại của thắt lưng bên kia …
Các anh em bên ngoài đang tuần tra canh gác, còn hai người thì hay rồi, động tĩnh to đến mức đồ đạc trong nhà sắp đổ ầm ầm.
Xong xuôi Từ Thận đi thu dọn đống hỗn độn, Thư Nhiên biếng nhác nghiêng ngả, cầm khăn lau đi lau lại mồ hôi trên người.
Bây giờ trong nhà dùng điều hòa không còn nóng như xưa nữa.
"Vợ, đừng ham mát.” Từ Thận nhìn bụng hếch lên của cậu, nhanh chóng kéo một cái chăn đắp qua, còn đặc biệt tỉ mỉ nhét vào.
"Nhưng mà…” Thư Nhiên lật người, thở ra một hơi: “Nóng quá.”
Từ Thận giả vờ tức giận, hếch mặt lên nói: "Nếu em cứ như vậy, anh sẽ tắt điều hòa đấy."
Động tác vén chăn lên của Thư Nhiên cứng đờ giữa không trung, ngước mắt nhìn sắc mặt Từ Thận, sau khi xác định đối phương không phải đang nói đùa, mới thỏa hiệp đắp lại chăn lên người.
Từ Thận cái gì cũng có thể nghe cậu, duy chỉ có chuyện cơ thể cậu không tốt đặc biệt kiên quyết phản đối.
Thật vất vả mới có cái điều hoà, Thư Nhiên không muốn trở lại ngày phải dùng quạt điện.
Lúc này vẻ mặt Từ Thận mới dịu dàng trở lại, cúi người cười hôn một cái: "Ngày mai anh mua kem cho em."
Thứ này lạnh nên Từ Thần thường không mua cho cậu, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng dùng để dỗ Thư Nhiên, rất hữu dụng.
"Hừ." Thư Nhiên tức giận vì hắn quản giữ quá, lại vui ngày mai có thể ăn kem.
Kể từ ngày hôm đó, bất kể ngày đêm các anh em có mặt khắp mọi nơi theo dõi động tĩnh.
Quả nhiên, phát hiện một ít người có dấu vết khả nghi, bắt được mấy người đến thẩm vấn, nhưng không phải tất cả đều là tay chân của chủ tịch Chu.
Cũng đúng, mấy doanh nhân từ nơi khác đến, thứ nhất là làm ăn lớn, từ trên xuống dưới khẳng định có không ít kẻ dòm ngó.
Trước kia không mời các huynh đệ đến canh gác hẳn đã có nhiều kẻ đứng ngoài quan sát từ lâu, nhìn xem bọn họ ở đâu, bình thường đi đâu.

Mấy ngày trước chuyện Thư Nhiên và Từ Thận cạch mặt cho đám người chủ tịch Chu truyền ra ngoài, cho mọi người một tín hiệu, hai người trẻ tuổi này không dễ chơi, mềm cứng không ăn.
Không bao lâu mọi người lại phát hiện, người ta cũng không phải đèn cạn dầu, đã sắp xếp người khắp nơi từ lâu.
Có một số người chân chính có thành ý muốn kết bạn với Thư Nhiên, trong nháy mắt hận chủ tịch Chu, cảm thấy người này thật sự là không có đầu óc, cho rằng ai cũng giống như y, trong đầu tiền quyền chắc, nhưng chính là có vài người thích như vậy.
Làm cho bây giờ mọi người thần hồn nát thần tính, muốn làm quen với vị thư văn làm ăn phát đạt này, còn bán sách quyên góp rất nổi danh nên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Ít nhất cũng phải chờ đợt sóng này qua đi rồi nói sau.
Trong lúc này Từ Thận cũng thăm dò rõ ràng chi tiết của chủ tịch Chu, sau lưng có một số chuyện mờ ám, nhưng cũng không cản trở hắn truy cứu.
Không đến mức gây chiến với hai nhân vật của công chúng như bọn họ chỉ vì lần đó.
Đến cuối tháng 8, ấn phẩm mùa thu của Vân Thường xuất hiện.
Bởi vì Tạ Nguyên bị bắt đi làm người mẫu nam, trang phục mùa thu nam nữ đều do chính hắn tự thiết kế, toàn bộ quá trình Thư Nhiên không tham gia.
Khi ra ngoài vứt rác, mua một quyển báo ở ki-ốt trước cổng tiểu khu xem thử.
Trước hết, thoạt nhìn thì ảnh bìa rất ổn, sau khi trở thành một người thành đạt, Tạ Nguyên càng thêm dũng cảm thể hiện vẻ đẹp trung tính của mình, mặc áo khoác dáng dài ra cảm giác váy, hiệu ứng của ảnh chụp hướng lên khiến hắn trông giống như một nữ hoàng.
Thứ hai, biên tập viên ra tay cũng sắp chữ rất tốt, mở trang bên trong ra, dòng chữ giới thiệu trang phục còn tốt hơn chủ biên như cậu, Thư Nhiên hài lòng vô cùng, xem ra có thể tiếp tục trở thành người bán hàng trong tương lai.
Thư Nhiên mang tạp chí về nhà: "Anh Thận, anh xem đi."
"Ra rồi à?" Từ Thận cười nhận lấy, vừa ôm Thư Nhiên vừa lật xem: "Được lắm, em còn lo người ta làm không tốt, cái này mà không tốt." Hắn nắm lấy bàn tay Thư Nhiên hôn một cái, vui vẻ nói: "Sau này em có thể nghỉ ngơi rồi."
“Ừ, làm rất tốt.” Thư Nhiên cảm khái: "Em thực sự rất vui khi thấy tất cả mọi người có thể đứng một mình, phát huy hết tài năng."
Từ Thận mỉm cười: "Đây chính là lời em nói, dạy người lấy cá không bằng dạy người câu cá."
Hắn còn nhớ rõ, nhớ rất lâu trước đây bọn họ đã thảo luận chuyện này trong một con hẻm nhỏ ở Nam Thị, lúc đó còn hai bàn tay trắng, hiện giờ đã đi tới bước này, thật sự khiến người ta rất cảm động.
"Giống như nằm mơ vậy." Từ Thận nói.
Bất kể là kết hôn cùng Thư Nhiên, hay là sự nghiệp thành công.
"Nhưng vẫn chưa tới khúc mơ thật, chờ khu công nghiệp hoàn thành giai đoạn 1 rồi khánh thành, chúng ta thật sự sẽ nổi danh." Thư Nhiên liếc mắt nhìn Từ Thận một cái, hăng hái tiên đoán.
Từ Thận nghe cậu nói mà chờ mong, đúng vậy, khu công nghiệp đắt đỏ của họ nhất định sẽ khiến cả nước kinh ngạc.
Tuy nhiên, thời gian thi công không nhanh như vậy, ít nhất phải cuối năm mới có thể hoàn thành giai đoạn 1.
"Không ít người đang theo dõi chúng ta." Từ Thận ôm vợ lên đùi, tán gẫu: "Người theo dõi thỉnh thoảng lại đến dạo chơi, có thể ngại em là nhân vật của công chúng, cũng không dám làm quá trắng trợn, bằng không nơi này ngươi có chút gió thổi cỏ lay, nhân dân cả nước đều biết."
"Lúc này em hy vọng mình nổi tiếng, ít nhất cũng có phóng viên tùy thời đi theo." Thư Nhiên điểm cằm Từ Thận, ánh mắt dịu dàng nhìn người đàn ông mình yêu: "Bị chụp được quấn lấy đàn ông, còn tốt hơn là lặng yên không một tiếng động bị người khác..."
"Nói lung tung." Từ Thận cười mắng, nhẹ nhàng bịt miệng cậu lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt nụ hôn triền miên này, Thư Nhiên tê dại từ trên đùi Từ Thận đi xuống: "Chuẩn là lão Đồ lại tới tìm anh, hai người nói chuyện đi, em đi gọi điện thoại.



"Ừm." Ánh mắt Từ Thận ấm áp nhìn theo Thư Nhiên, thẳng đến khi Thư Nhiên vào thư phòng, lúc này hắn mới đứng dậy đi mở cửa.
Thư Nhiên gọi điện thoại về tổng bộ ở Bắc Kinh, nói cho mọi người biết mình đã nhìn thấy tạp chí mùa thu, làm rất tốt, cậu lần lượt khen ngợi từng người một.
Không có Thư Nhiên tham dự, tất cả mọi người đều rất thấp thỏm, hôm nay được khen ngợi cuối cùng cũng an tâm.
Giang Phàm đoạt lấy điện thoại trong tay Tạ Nguyên: " Đã bắt người chụp xong rồi, tạp chí mùa đông đến ai chụp? ”
"Đã chuẩn bị chưa?" Thư Nhiên gãi đầu.
"Chuẩn bị xong rồi" Giang Phàm lười biếng nói: "Đừng bắt anh, anh không muốn xuất hiện."
"Được rồi, không miễn cưỡng anh." Thư Nhiên gõ mặt bàn một cái: "Lại tuyển thêm mấy người mẫu nữ, người mẫu nam..."
"Không thì em tự đến?" Giang Phàm hưng phấn, còn rất chờ mong, muốn xem Thư Nhiên chụp ảnh bìa sẽ như thế nào?
Có lẽ sẽ không giống như những người khác, mang theo cảm xúc nghệ thuật hơn chút.
Bỗng nhiên phát hiện mấy người bọn họ mỗi người đều có đặc điểm và khí chất riêng, dĩ nhiên không có ai giống nhau.
Có thể chơi cùng nhau đã là một điều kỳ diệu.
"Không, em bảo anh Thận chụp lại đi." Thư Nhiên nói.
"Vậy hai chúng ta chính là người đi cưỡng chế rồi" Giang Phàm mặc niệm thay Từ Thận, lại bị Thư Nhiên đẩy ra bán đứng nhan sắc.
"Ha ha, cưỡng chế." Rất có hình tượng, Thư Nhiên có một ý nghĩ: "Hai chúng ta cũng không làm cưỡng chế nữa, năm mới em nghĩ ra một tạp chí chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới anh hiểu không? Đoàn viên ấy.


Giống như chụp ảnh gia đình, lưu lại kỷ niệm, sau này năm tháng thay đổi, về sau xem lại sẽ vô cùng cảm động.
“Chụp ảnh tập thể, không thành vấn đề.” Giang Phàm nói.
Một số người hâm mộ sách trung thành của tạp chí suốt hai số đã không nhìn thấy nam người mẫu khiến họ kinh diễm kia, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ.
Cũng có một số người chính là vì nhìn Từ Thận mới mua quyển tạp chí này, ví dụ như Hạ Vân.
Đáng tiếc không còn thấy nữa.
Cô chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của Từ Thận trên báo.
Sau khi Tiết Yến lui về vị trí hậu cần, công việc đầu tiên cô đảm nhận là tuyển người mẫu nữ, cô lựa chọn ứng viên từ hàng trăm ứng viên, cuối cùng mọi người cùng thảo luận và quyết định.
Nhà bọn họ gần đây quá nổi tiếng, có rất nhiều người mẫu đến xin vào, chọn đến hoa cả mắt.
Còn có không ít người mẫu nam chủ động xin việc, đáng tiếc công ty không cần, Tiết Yến đành phải áy náy vạn phần nói với đối phương: "Xin lỗi, chúng tôi hiện tại còn chưa có nhu cầu tuyển dụng người mẫu nam.



Quần áo nam chỉ là phụ, có mấy người trong nội bộ tới chụp là được, muốn bỏ thì bỏ lúc nào cũng được.
Bên này Trần Khải thiếu mười mấy người, nhưng vẫn hoạt động bình thường, lúc đầu hắn cảm thấy không có sao, nhưng qua hai ba tháng, anh Thận của hắn chả có ý gì là trả lại người cho hắn, hắn cũng chỉ có thể gọi điện thoại qua hỏi một chút.
"Sự tình đã được giải quyết chưa?" Trần Khải hỏi.
"Hả?" Không đầu không đuôi, Từ Thận còn đang nghĩ hắn đang biểu đạt cái gì, mới nói: “Bọn họ ở Thượng Hải sống rất tốt, khu công nghiệp cũng cần người…”
"Ý anh là sao?" Trần Khải có chút không hiểu, chính là nói tinh anh hắn vất vả bồi dưỡng không còn á hả: "Ở đây em tổng cộng chỉ có một ít anh em thuận tay, anh chia đôi ra, em vừa là nguồn cung cấp tài chính vừa cung cấp nhân tài đấy à? Mọi người không nghĩ cho em à?"
"Chủ yếu là chính bọn họ cũng muốn ra ngoài xông pha" Từ Thận ôn tồn giải thích: "Mày lại tuyển thêm người đi."
"Họ muốn ở lại? Em không tin đâu." Thực ra Trần Khải tin, các anh em quả thật muốn đi theo Từ Thận, nhưng hắn muốn thể diện!
Kiên quyết không tin.
"Thật đấy." Từ Thận cố nén không kiên nhẫn dỗ dành hắn, nói chung là hắn chỉ biết dỗ dành vợ, người khác không có kiên nhẫn gì: "Nhân tài ở Nam thị cũng không ít, mày từ từ bồi dưỡng một nhóm nữa, về sau chính là tâm phúc của mày.


"Đừng có mà dỗ em." Trần Khải trợn mắt nói: "Bồi dưỡng xong rồi, khu công nghiệp vừa khai trương anh lại mang người của em đi, em nói cho anh biết, em ở đây không có ai cả, anh muốn dùng người thì tự tuyển dụng đi! ”
"Làm sao có thể chứ?" Từ Thận cam đoan với hắn: "Sau này tao tuyệt đối sẽ không giành người của mày đâu."
Trần Khải một mình chăm nom bốn nhà máy lớn, quả thật rất vất vả, nếu bồi dưỡng nhân tài lại bị bọn họ đào đi, châc chắn sẽ tức tới mức không ăn không ngủ được.
"Cuối năm bận lắm, có thể gọi một người về không?" Trần Khải được voi đòi tiên, đạp lên mặt mũi nói.
"Không thì tao gọi điện thoại hỏi anh Sâm, bảo anh ấy trở về giúp mày nhé?" Từ Thận hỏi.
"Đừng..." Vừa nhắc tới Trần Sâm, kiêu ngạo của Trần Khải lập tức lắng xuống, một chuyện nhỏ như vậy, nói với anh trai hắn làm gì chứ, " Không có ai cũng sao, không trông cậy vào mấy người được mà!"
"Được, vậy mày tiếp tục làm đi." Từ Thận mỉm cười cúp điện thoại.
"Anh Khải giận à?" Thư Nhiên ở bên cạnh cười hỏi, Trần Khải to tiếng kháng nghị trong điện thoại, cậu ở bên cạnh cũng nghe được.
"Giận rồi." Từ Thận gật đầu.
Tiếp theo hai người cười rộ lên, hợp tác làm ăn mấy năm nay, giữa các cổ đông lần đầu tiên phát sinh tranh chấp, ai, quá kịch liệt.
Trước khi lập đông, Từ Thận muốn trở về Bắc Kinh một chuyến, hắn không yên tâm để Thư Nhiên ở lại Thượng Hải một mình, vì thế cũng dẫn theo Thư Nhiên về.
“Có gì mà lo?” Thư Nhiên đẩy bạn trai đang ngồi bên cạnh: “Có nhiều anh em đang nhìn đấy.”
Từ Thận lắc đầu, không nói gì.
Thư Nhiên tự nhủ: "Biết rồi, anh không nỡ rời xa em."
"Dù sao em cũng không cần thiết ở chỗ này." Từ Thận nắm tay cậu nói.
Nếu không cần thiết, tại sao phải tách ra.
Có thể ở bên nhau, vậy thì luôn phải ở cạnh nhau.
*
Vào cuối tháng 1 năm 86, giai đoạn 1 của khu công nghiệp đã được hoàn thành, một buổi lễ khánh thành long trọng được tổ chức.
Bức ảnh chụp chung của đám người Thư Nhiên lần đầu tiên được lên trang nhất của báo chí cả nước, nhìn thoáng qua, tất cả đều một đám thanh niên tinh thần hăng hái và rất sung sức.
Khu công nghiệp?
Quần chúng nhân dân đọc báo, lần đầu tiên nghe thuật ngữ này, cẩn thận đọc nội dung báo mới ước chừng hiểu được ý nghĩa là gì.

Các ông chủ có khứu giác thương mại đã bắt đầu hành động, gọi điện thoại cho văn phòng khu công nghiệp để tư vấn, hẹn thời gian đến thăm.
Mấy vị khách hàng lão Đồ kéo trở về, hiện giờ đã bắt đầu đi theo quy trình hợp đồng, rất nhanh có thể vào khởi công khu công nghiệp.
Như Thư Nhiên đã nói, họ đã đi trên con đường thành danh, phóng viên truyền hình và phóng viên báo chí đua nhau phỏng vấn, một đêm trở thành người tiên phong của nhiều doanh nhân trẻ, thu hút sự chú ý và ngưỡng mộ của toàn bộ thị trường tư nhân.
"Lần này, số người xây dựng khu công nghiệp lại nhiều hơn." Từ Thận đặt tờ báo xuống, thở dài, đến lúc đó giá cả sẽ tăng, nhân công cũng sẽ tăng theo.
"Cũng tốt.

Kinh tế phát triển nhanh chóng là xu hướng tất yếu," Thư Nhiên cười nói, "Doanh nghiệp của chúng ta không phải là trâu bò nhất, anh nhìn ra ngoài xem, ngành công nghiệp điện tử, ngành công nghiệp thực phẩm phụ, vv,đều đang phát triển như ngọn lửa hừng hực."
Từ Thận biết, ngày nào hắn cũng để ý tin tức.
Đúng vậy, tất cả những người làm kinh doanh đều thích theo dõi tin tức.
Diệp Hành đã đổi tên thành Trịnh Thạc, nhìn thấy Từ Thận trên báo...!Là người trẻ tuổi trông giống như bản thân.
Để so sánh, Trịnh Thạc còn mua tạp chí in ảnh rõ ràng của Từ Thận để xem, kết quả càng nhìn càng giống.
"Ai vậy?" Vợ ông, bà Trịnh cũng nhìn thấy chàng trai trẻ trên trang bìa của tạp chí, cực kỳ ngạc nhiên khi thấy cậu ta trông rất giống chồng mình.
"Anh cũng không biết." Trịnh Thạc ngoài miệng trả lời như vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm kinh hãi, nghĩ đến hơn hai mươi năm trước, lúc mình về nông thôn đã từng sống với một nữ tri thức, đó là mối tình đầu của ông, lúc ấy thích vô cùng, nhưng sau khi đi ra ngoài, ông gặp được một thiên kim tiểu thư cũng chính là người vợ hiện tại của mình, si mê yêu ông vô cùng, cho nên ông không trở về tìm mối tình đầu nữa.
Kết hôn với người vợ hiện tại nhiều năm vẫn không có con, cho nên Trịnh Thạc chưa bao giờ nghĩ tới chỉ qua đêm với phụ nữ một lần sẽ mang thai, cho đến khi ông nhìn thấy bóng dáng Từ Thận.
"Cậu ta trông giống ông như vậy..." Bà Trịnh u oán nói: "Chẳng lẽ ông ghét tôi không sinh được con, cho nên có con riêng ở ngoài hay sao?"
"Bà xã, bà đừng có vu oan cho tôi." Trịnh Thạc nhíu mày cắt ngang bà: "Người ta đã hai mấy tuổi rồi, giống con riêng của tôi hả?" Tiếp theo bình tĩnh lại nói một câu: "Cho dù có cũng là trước khi kết hôn, tôi có một mối tình đầu với nữ trí thức, bà cũng biết."
Bà Trịnh: "Có nghĩa là có khả năng là con ông?"
Trịnh Thạc cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ai lại không muốn con mình, nếu người trẻ tuổi ưu tú này thật sự là con của mình, ông vừa nghĩ đã cảm thấy hưng phấn.
"Để tôi kiểm chứng đã" Mặt Trịnh Thạc thâm trầm nói.
Nếu là thật thì ông muốn nhận con, đúng là năm đó ông dựa vào gia đình của vợ để khởi nghiệp, nhưng trải qua hơn hai mươi năm dốc sức, giá trị tài sản đã giàu hơn cả gia đình vợ, cũng không sợ đối phương trở mặt với mình.
Nhưng kiểm chứng bằng cách nào đây?
Bà Trịnh không vui xị mặt, nhưng lại không dám nói thêm gì.
Với hoàn cảnh hiện tại của bà, thà chồng bà mang về một đứa con có sẵn bên ngoài còn tốt hơn bây giờ ra ngoài sinh một đứa con.
Trịnh Thạc gọi điện thoại nhờ người hỏi thăm tin tức của Từ Thận, nghe nói đối phương đến từ Nam Thị, đầu óc ông lập tức nổ ầm ầm, 100% xác định Từ Thận chính là con của mình.
Ông căn bản không nghĩ nhiều, lập tức khởi hành tới Thượng Hải.
Kể từ khi khu công nghiệp mở cửa, đã tiếp đón rất nhiều khách hàng.
Nhưng hôm nay vị khách hàng này, Thư Nhiên vừa nhìn thấy diện mạo của đối phương thì giật mình, chuông báo động vang lên trong lòng, không chỉ là chính cậu có loại cảm giác này, tất cả những người quen biết Từ Thận ở đây đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Người này trông rất giống ông chủ Từ.
Khuôn mặt tuấn lãng khí chất lạnh lùng, dáng người cao lớn, quả thực chính là ông chủ Từ của hơn hai mươi năm sau.
Thư Nhiên cảm thấy may mắn vì hôm nay mình bảo Từ Thận ra ngoài làm việc, còn mình tới văn phòng ngồi, bằng không lần bất ngờ không kịp đề phòng này, tâm tình Từ Thận hẳn là sẽ rất tệ.
"Ông chủ Thư?" Trịnh Thạc rất hài lòng với phản ứng kinh ngạc của những người này, chứng tỏ mình và Từ Thận quả thật giống nhau vô cùng..