Xuyên Về 1983

Chương 80





Cả ngày lẫn đêm, mỗi lần Thư Nhiên đi vệ sinh đều có thể nhìn thấy bộ đồ tình thú mình mặc treo rêu rao ở trong toilet.
Lúc làm không có thấy ngại, sau khi treo lên lại làm cho người ta cảm thấy nóng cả mặt.
Ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, Thư Nhiên và Từ Thận mặc âu phục giày da, bắt xe đến một đơn vị cộng đồng, thăm một thầy giáo nổi tiếng trong lĩnh vực tài chính và kinh tế trong tương lai.
Thư Nhiên chỉ vào một dãy nhà cao bên ngoài nói: "Chỗ này sau này sẽ là điểm tham quan nổi tiếng, khách du lịch đến Thượng Hải đều thích đến đây."
Từ Thận cũng nhìn thoáng qua: "Vẫn là tòa nhà cũ hình bát giác của chúng ta trông đẹp hơn."
"Chẳng phải trước kia anh rất ít thấy những toà nhà nhỏ kiểu phương tây hả?" Thư Nhiên ôm cánh tay xoay mặt nhìn hắn.
"Xem nhiều cũng chỉ như vậy." Từ Thận cười cười: "Lúc đó chưa từng nhìn ra ngoài thế giới, nhìn cái gì cũng mới mẻ, luôn cảm thấy đồ nước ngoài rấ tốt, thật ra bản thân chúng ta cũng rất tốt."
"Đúng vậy." Thư Nhiên gật đầu, cảm khái, trong thời gian tây hóa bùng nổ đã mất đi bao nhiêu văn hoá, qua rất nhiều năm mới bắt đầu phục hưng lại.
Thời trang họ đang làm bây giờ, mặc dù thiết kế cắt may rất thời trang, nhưng nó vẫn mang nhiều yếu tố của phong cách Trung Quốc.
Nền công nghiệp theo phong cách dân tộc, trình độ hoa lệ rực rỡ há có thể so sánh với bình thường.
Qua khu kiến trúc nước ngoài, bên trong vẫn hoa lệ rực rỡ, đại đa số nhà cửa vẫn thấp bé, đường xá thì rất rộng rãi, thỉnh thoảng có những tòa nhà cao tầng, chính là những tòa nhà cũ hình bát giác mà Từ Thận nói, sau này là di tích văn hóa cần được bảo vệ, nay vẫn kinh doanh như bình thường, không ít người uống trà cắn hạt dưa trên lầu, người chen chúc, rất náo nhiệt.
"Sau này đây là trung tâm tài chính thu hút sự chú ý của toàn cầu, " Thư Nhiên nói, "Chờ chúng ta có tiền thì mua đất kinh doanh đi."
"Được, cố gắng kiếm tiền." Từ Thận gật đầu nói.
Có vợ hắn là người tương lai, đám người bọn họ xem như chiếm hết tiên cơ, như vậy còn không kiếm được tiền thì cũng quá ngu rồi.
Cũng không phải yêu tiền, chỉ là giống như Thư Nhiên nói, có tiền có thể làm rất nhiều chuyện, không có tiền thì chẳng làm được gì.
Từ Thận nghe nói tương lai rất nhiều nhà tư bản kiếm được tiền đều sẽ đi nước ngoài.
Nếu hắn là một kẻ giàu có, không nói cao quý như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không đi nước ngoài.
Tài xế nghe hai người ăn nói táo bạo xong không kìm được quay đầu lại nhìn hai hành khách ăn mặc không bình thường này một cái, yên lặng suy đoán thân phận lai lịch của bọn họ.
Nghe giọng là người tỉnh ngoài, tóm lại khẳng định không phú thì quý, nếu không thì cũng chẳng ngồi nổi taxi.
Tài năng tương lai trong lĩnh vực kinh tế tài chính sống trong ký túc xá của đơn vị, thực ra hiện tại không phải là người quá nổi tiếng mà chỉ là một giáo viên trẻ bình thường.
Thư Nhiên cố ý hỏi tận chỗ ở và chuyện của đối phương, xong lại mời chào tài năng trẻ một lần nữa.
Bọn họ muốn chia miếng bánh ngọt tài chính nhưng không có năng lực tương ứng, đương nhiên phải thừa dịp người ta còn chưa nổi danh kết giao bằng hữu.
Vị trí giáo viên bây giờ và giáo viên sau này rất khác nhau, Vào cuối thế kỷ XX, giáo viên là nguồn cung cấp tài năng trong nhiều lĩnh vực khác nhau như chính trị, chuyển đổi phương diện giải trí, sau khi tất cả, giáo viên là người đầu tiên đạt được kiến thức, đầu óc linh hoạt.
Vào tháng 2, bầu trời Thượng Hải có một lớp sương mù dày đặc, gần như bao phủ cả mái nhà.
Đi trong hành lang ẩm ướt, Thư Nhiên nhìn thấy một bóng người gầy gò quen thuộc đang bưng chậu ra rót nước bèn tiến lên hỏi: "Xin hỏi thầy là thầy Đồ đúng không? ”
Đồ Văn Chí đeo kính, tóc chải chia ba bảy, nhìn kỹ hai thanh niên ăn mặc như nhà tư bản, giọng điệu nghiêm túc lạnh lùng: " Đúng vậy."
Nếu Thư Nhiên biết mình ăn mặc theo phong cách ưu tú sẽ bị coi là nhà tư bản thì hôm nay cậu đã mặc một bộ đồ bông đến chào hỏi rồi.
Nhà tư bản trong mắt công chúng là giai cấp bóc lột, kẻ thù chung của nhân dân!

Thư Nhiên đưa lên một tấm danh thiếp cười nói: "Xin chào thầy Đồ, bọn em đều là những người yêu nước đề cao văn hóa dân tộc đến từ Bắc Kinh.

Đây là danh thiếp của tôi."
Những người yêu nước đề cao văn hóa dân tộc.
Đừng nói Đồ Văn Chí cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Từ Thận bên cạnh cũng âm thầm nhướng mày, vợ hắn đang nói cái gì vậy?
m thầm tìm cho mình danh hiệu mới, thậm chí còn không nói cho hắn biết.
Chỉ là bỗng nhiên Thư Nhiên tâm huyết dâng trào, cảm thấy như vậy càng thêm có phong cách.
Đồ Văn Chí kinh ngạc nhận lấy danh thiếp: "Hai người đến tìm tôi làm gì? ”
Họ không phải người cùng tầng lớp, anh không nghĩ ra vì sao người ta lại tới tìm mình.
Từ Thận nhìn ra sự kháng cự nhàn nhạt của Đồ Văn Chí, hắn nghĩ đến cái gì mà nở nụ cười, sau đó chỉ vào Thư Nhiên nói: "Em ấy là nhà văn, có rất nhiều học sinh đều thích đọc sách của em ấy, thầy Đồ có lẽ đã từng nghe qua nhỉ?"
Đồ Văn Chí lại nhìn thoáng qua tên trên danh thiếp, có ấn tượng, thì ra là một nhà văn, thật ra cũng có liên quan chút ít đến nghề làm thầy như bọn họ, anh lập tức đẩy kính cười: "Thì ra là cậu, ngưỡng mộ đã lâu."
Hai người bắt tay thân mật, Đồ Văn Chí vô cùng nhiệt tình nói: "Hai người, mời vào phòng ngồi.


Thư Nhiên nhắc nhở một tiếng: "Thầy Đồ, chậu của thầy..."
"À." Đồ Văn Chí vội vàng nhặt chậu lên, sau đó ôi một tiếng: "Vợ tôi còn đang chờ tôi lấy nước nóng! Hai người chờ một chút, chờ một chút! ”
"Không sao, thầy cứ làm trước đi, bọn em tự xem được rồi." Thư Nhiên vội vàng nói.
Ký túc xá nhân viên rất hẹp, cách một bức màn có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nghe có vẻ như vừa mới sinh không lâu.
Thư Nhiên và Từ Thận ngồi trong phòng khách nho nhỏ, đánh giá cuộc sống bình thường lại không mất đi hy vọng của người khác, trong lòng cũng là trăm cảm xúc đan xen.
"Vợ, em cảm thấy thầy Đồ có chịu xuống nước không?" Từ Thận nhỏ giọng nói.
Chỉ là sự tương phản vừa rồi, hắn cảm thấy vẫn chưa biết được.
"Có chịu xuống nước không thì phải xem miệng em trơn tru không." Thư Nhiên nói.
"Vậy em nói đi, " Từ Thận nhắc nhở: " Anh cảm thấy anh chàng giáo viên này lòng dạ rất cao, nghe nói em là nhà văn, thái độ thay đổi hẳn, chắc chắn là không nghe anh nói đâu."
"Anh sẽ nói như thế nào?" Thư Nhiên hỏi.
"Dùng tiền đập." Từ Thận cười cười.
"Đơn giản và thô bạo, " Thư Nhiên cũng cười: "Nhưng cái này hữu dụng với đại đa số mọi người."
Từ Thận gật đầu, chỉ sợ Đồ Văn Chí là một trong số ít người khác.
Không bao lâu sau, đứa bé trong phòng ngừng khóc, Đồ Văn Chí ôm chậu ra: "Xin lỗi hai người, đứa nhỏ này vừa ăn no không chịu ngủ, vợ mệt nên anh phải bế nó."

"Không sao không sao." Thư Nhiên nói: "Đứa bé bao nhiêu tuổi rồi, chị gái nhà em cũng sắp sinh rồi, không phải đầu tháng thì cũng là cuối tháng."
"Mới hai tháng." Đồ Văn Chí cười cười, anh mặc áo khoác quân đội, ôm một đứa bé đứng trong phòng: "Anh không dám ngồi xuống, ngồi xuống nó lại khóc."
"Nhạy cảm tới vậy sao?" Thư Nhiên cảm thấy mới hai tháng không đến mức đó, do dự đưa tay nói: " Em có thể bế thử không?"
"Có thể, để cho thằng nhóc này dính vào tài khí của nhà văn." Đồ Văn Chí cười cười nói, đặt đứa nhỏ nhà mình vào lòng Thư Nhiên.
Thư Nhiên ôm đứa nhỏ mới mấy tháng tuổi, không hề luống cuống tay chân, nếu không cậu cũng không dám đưa tay loạn về phía ba người ta, chỉ thấy động tác của cậu thành thạo, nhẹ nhàng vỗ tã lót trong khuỷu tay, thế mà đứa nhỏ không khóc.
"Thật đáng yêu." Từ Thận tiến lại gần nhìn mặt đứa nhỏ.
"Hả, thằng nhóc này..." Đồ Văn Chí cười mắng một tiếng: "Vậy để anh đi rót trà cho hai người.

"Nói xong liền đi vào phòng bếp, rót ly trà nóng.
Thư Nhiên nghĩ thầm, ông ba này cũng tín nhiệm bọn họ quá, không sợ bọn họ ôm đứa nhỏ chuồn đi mất.
Có lẽ đây là sự tin tưởng lẫn nhau của người đương đại, cảm thấy bạn tốt sẽ tin tưởng bạn vô cùng.
"Cám ơn." Từ Thận cởi găng tay ra, tiếp nhận trà nóng Đồ Văn Chí đưa tới uống.
Thư Nhiên còn ôm đứa nhỏ người ta không chịu buông tay, Đồ Văn Chí vui vẻ thoải mái, ngồi xuống bên cạnh đốt than sưởi ấm tay cho khách, một bên nói: " Anh không danh không tiếng, sao hai người tìm được chỗ của anh."
"Thầy Đồ khiêm tốn", Thư Nhiên nói: "Hai bài viết mà thầy xuất bản vào mùa đông năm ngoái em đều đọc cả rồi, viết sâu sắc lắm, lần này em và bạn mình đến Thượng Hải khảo sát thị trường nên đặc biệt đến thăm thầy."
Đồ Văn Chí biết là hai bài văn thu hút hai người, tâm tình lập tức bay cao, dù sao tán thành anh không phải là quần chúng bình thường gì, mà là đại danh đỉnh đỉnh Thư Nhiên, bọn họ làm giáo viên không ai không biết những hành động vĩ đại và truyền thuyết về nhà văn trẻ tuổi này.
"Em quá khen rồi" Đồ Văn Chí mừng rỡ đồng thời lại có chút chua xót, anh tự nhận mình có tài nhưng không gặp thời, gửi hai bài văn thì thế nào, chẳng phải vẫn vô danh hay sao, không thể so sánh với loại nhà văn nổi tiếng như Thư Nhiên.
"Thầy Đồ có muốn chuyển nghề không?" Thư Nhiên vỗ về đứa nhỏ nói: "Tài năng của thầy không thể phát huy hết sức trong ngành công nghiệp giáo dục, thầy cũng biết đấy, khi bọn em không nổi tiếng, nói chuyện không có trọng lượng, ngay cả khi đúng người khác cũng không công nhận."
Giống như hôm nay cậu tới đây, nếu không phải ỷ vào hào quang của nhà văn có tác phẩm bán chạy nhất, Đồ Văn Chí chưa chắc đã để ý tới cậu.
Đồ Văn Chí kinh ngạc nhìn Thư Nhiên, thăm dò nói: "Em tới mời chào anh ư? ”
Thư Nhiên gật đầu.
"Ai mà không muốn chuyển," Đồ Văn Chí trầm mặc một hồi, đối với bọn họ lộ ra cười khổ: "Sư huynh đệ bên cạnh có năng lực đều chuyển nghề,......!Mà anh chỉ là một giáo viên thuần phác, tổ tiên không có tích lũy gì, muốn xoay cũng không thể xoay chuyển được."
Chuyển ngành nghề khác không nói tới chuyện phải có người quen dẫn dắt, ít nhất phải có thư giới thiệu, chỉ là bức thư giới thiệu kia đối với người bình thường mà nói cũng khó như lên trời xanh.
"Không được thì thầy cứ làm với bọn em đi", Thư Nhiên đong đưa đứa nhỏ nở nụ cười chân thành: “Công ty do em tổ chức tuyệt đối không phải là công ty đen bóc lột người lao động, thầy cứ tin em.


Đồ Văn Chí ngập ngừng nói: "Đương nhiên là tin rồi, cuốn sách của em vẫn đang bán rất chạy, cũng không biết tổng cộng đã quyên góp được bao nhiêu tiền rồi."
Nếu anh có một cuốn sách bán chạy như thế, sao mà anh cam lòng quyên góp tiền ra ngoài chứ.

Chỉ riêng cái tâm này thôi cũng đủ để anh ngưỡng mộ rồi.
"Hơn chục trường học đã được hoàn thành ở khắp mọi nơi, phần còn lại vẫn đang được xây dựng," Thư Nhiên nói một cách dè dặt, "Ước tính có thể xây dựng mấy chục cái trường học."
"Tấm gương của đời anh.." Đồ Văn Chí tán thưởng một tiếng.
"Thầy cũng có thể, " Thư Nhiên vỗ vỗ cánh tay của anh: " Thầy Đồ, chúng ta cùng nhau làm một thế hệ doanh nhân mới, sau này đừng nói hàng chục trường học, ngay cả hàng trăm cũng không cần phải nói.


Đồ Văn Chí đẩy kính, nghe vậy tâm tình không khỏi ngạc nhiên: "Ai, em thật sự để mắt tới anh à?"
Thư Nhiên nói: "Tất nhiên, chẳng lẽ chính thầy không có tự tin sao? ”
Nội tâm Đồ Văn Chí tự nhủ, đương nhiên là có.
Chỉ là mấy năm nay, anh bị cuộc sống làm cho hao mòn không còn chút sức sống nào, một lòng chỉ muốn yên ổn nuôi vợ nuôi con.
Không như khi còn trẻ một lòng nghĩ tới chuyện phải làm lên đại nghiệp, thực tế là sau khi ra trường, cảm thấy được đi dạy ở một đơn vị là lựa chọn tốt nhất, về sau cưới vợ là tiêu hết năng lượng.
Đây là cách mọi người từ từ chấp nhận số phận của họ.
Nhưng hiện tại đối mặt với lời mời chào của Thư Nhiên trái tim Đồ Văn Chí lại sống động trở lại, "Em tin tưởng anh, anh đương nhiên cũng có tự tin." Anh nói.
"Vậy là được rồi." Thư Nhiên nói.
Mắt thấy sắp đến giờ cơm, Từ Thận rất tự nhiên đứng lên: "Tôi thấy hai người nói chuyện không xong trong chốc lát được, như vậy đi, tôi đi ra ngoài mua chút đồ ăn, buổi trưa chúng ta ăn cơm ở nhà thầy Đồ đi."
"Như vậy sao được, anh đi mua, anh đi mua, " Đồ Văn Chí ngay lập tức đứng lên vượt lên đi trước: "Hai người là khách, nào có cái lý để khách đi mua."
"Anh ngồi xuống, tôi đi là được." Từ Thận ấn Đồ Văn Chí trở lại ghế, ưu nhã bước đi.
"Thầy Đồ, để anh ấy đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện." Thư Nhiên cũng nói.
Đồ Văn Chí xoa xoa bả vai mình nghĩ thầm, sức lực của ông chủ Từ lớn thật: "Ôi, vóc dáng người phương Bắc các em được thật đấy, anh thì hơi yếu."
"Ha ha, em cũng yếu mà, không thể so sánh với anh ấy." Thư Nhiên nói.
"Thoạt nhìn em cũng không giống người phương bắc." Đồ Văn Chí nhìn thanh niên khí chất ôn nhuận như gió xuân, ngẫm lại đối phương mới hai mươi tuổi, cảm xúc trong lòng anh lộn xộn.
Nhưng đây là cuộc sống, ai cũng có cuộc sống của riêng mình.
"Đúng là em không phải thật, em chuyển từ Nam Thị tới Bắc Kinh." Thư Nhiên hỏi: "Thầy Đồ là người ở đâu? ”
"Người huyện An, thi đậu trường thì ở lại Thượng Hải." Đồ Văn Chí nói.
"Rất lợi hại." Thư Nhiên thật lòng nói, có thể từ nông thôn bước ra đứng vững gót chân, từng bước từng bước trở thành thầy giáo nổi tiếng, không có chút bản lĩnh thật sự làm sao có thể chứ.
"Bà con đều cho rằng anh lăn lộn rất tốt", Đồ Văn Chí lắc đầu thở dài: "Thật ra cũng chỉ có vậy thôi."
Nhìn căn nhà nhỏ hẹp đến mức không thể nhúc nhích này, ngay cả vợ sinh con cũng không có cách nào đón mẹ vào giúp
Thư Nhiên vỗ nhẹ đứa bé đang ngủ trong lòng, cũng thở dài.
Từ Thận một hơi mua rất nhiều đồ ăn về, có gà có vịt, trứng vân vân, có lẽ là nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của nhà thầy Đồ nên đã mua theo nhu cầu ở cữ.
Thư Nhiên tùy ý liếc mắt một cái, nghĩ thầm, anh Thận vẫn là người cẩn thận chu đáo.
Đồ Văn Chí thì rất ngượng ngùng, thật ra đã hai tháng rồi toàn ăn như vậy, thật sự không nuốt nổi thịt nữa.
Đứa nhỏ rất nhanh đói, vừa mới ăn chưa được hai tiếng khóc ở trong lòng Thư Nhiên, Đồ Văn Chí vội vàng ôm vào cho con bú.
Từ Thận mặc âu phục giày da xắn tay áo lên, xuống bếp nhà người ta làm một bữa cơm, thao tác này khiến Đồ Văn Chí có nhận thức mới về hắn.

Nhìn dáng vẻ của Từ Thận anh còn tưởng rằng Từ Thận phải có kiểu cách của một ông chủ lớn, không ngờ đối phương chẳng hề kiêu ngạo, tính tình cũng rất ổn, chỉ là có hơi lạnh lùng.
"Làm phiền ông chủ Từ", Đồ Văn Chí bưng cơm cho vợ cảm kích nói: "Tay nghề của cậu tốt hơn tôi rất nhiều.


"Đừng khách sáo" Từ Thận nhếch môi cười cười, mỗi ngày hầu hạ vị cơm đến há mồm trong nhà, không tốt mới là lạ.
Sau khi ăn xong, Thư Nhiên để lại cho Đồ Văn Chí chút tiền và địa chỉ khách sạn, bảo anh xử lý tốt chuyện trường học rồi đến tìm bọn họ, hai người bọn họ đi khảo sát thị trường.
Cái gọi là nghiên cứu thị trường là đi tham quan nhiều nơi xa hoa lộng lẫy nhất hiện nay để mở mang tầm mắt.
Cái gì mà ăn nhậu chơi bời, cửa hàng bách hóa, khiến người ta hoa cả mắt.
Thư Nhiên đã quen rồi, giải thích tất cả cho Từ Thận, phân tích Từ Thận cũng cảm thấy chẳng có gì, bản chất vẫn là như vậy mà thôi.
Ngày hôm sau hai người bọn họ tới thăm không còn là một nhân vật nhỏ vô danh nữa, đối phương đã là lãnh đạo trong lĩnh vực tài chính, bởi vậy không có nể mặt hai người, vội vàng gặp mặt một lần thì tiễn khách.
Cũng không có gì lạ, trong mắt rất nhiều người, hai người bọn họ chính là nhà giàu mới nổi, biết tài chính gì, không tới ba câu đã lộ.
Khá bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác.
"Hắn rất lợi hại hả?" Từ Thận ngồi trong quán rượu bưng chén lên uống một ngụm rượu cũ hỏi: "Giàu hơn cả chúng ta?"
Quán rượu ven đường rất náo nhiệt, mọi người uống rượu vẫn dùng bát.
Thư Nhiên cũng uống một ngụm rượu cũ nóng hổi làm ấm thân thể, chần chờ nói: "Chưa chắc giàu hơn chúng ta, nhưng người ta là nhân tài trong hệ thống, nói chuyện có trọng lượng, chúng ta chỉ là nhà giàu mới nổi.


“Đúng vậy, người có học xem thường người làm ăn,” Từ Thận cười cười: "Không sao, hắn không chịu trao đổi với chúng ta, đến lúc đó chúng ta trao đổi nhiều hơn với lão Đồ là được."
Thư Nhiên không nói gì, lão Đồ sau này cũng là một nhân vật phi phàm, thành tựu không kém người bọn họ gặp hôm nay.
"Nào, làm đi." Thư Nhiên chạm mép bát với hắn.
"Anh bóc cho em một quả trứng gà." Từ Thận uống xong lau khóe miệng bỏ bát xuống, rượu lâu năm phối với trứng gà vào trời lạnh rất bổ: "Ăn no đi xem nhà, miễn cho lão Đồ rời khỏi trường học rồi lại không có chỗ ở."
“Ra ngoài là không về được.” Thư Nhiên bóc vỏ luộc đậu phộng, chuẩn xác ném vào trong miệng: “Cái này lưu lại trong hồ sơ, sau này rất khó quay lại trường học.”
"Vậy thì không về nữa." Từ Thận nói, hắn cũng hiểu được ý của Thư Nhiên, là nói lão Đồ có quyết đoán, được ăn cả ngã về không.
Dạy học chính là một cái bát sắt, gian khổ học tập hơn mười năm chỉ vì nó, bao nhiêu người cầu mà không được.
Chỉ có thể nói tham vọng của lão Đồ không dừng lại ở đó.
Năm 85 Thượng Hải đã có rất nhiều khu dân cư được xây dựng, phần lớn là những căn hộ nhỏ có hai hoặc ba phòng ngủ, được xây dựng trên tầng năm và tầng sáu, rất phù hợp cho các gia đình nhỏ.
Thư Nhiên và Từ Thận đi xem, giá cả cũng không đắt, hai người không chớp mắt chốt từng căn một, làm phúc lợi cho nhân viên sau này.
Hai người bọn họ đã quen với cuộc sống mộc mạc, dự định sắp xếp một căn hộ ba phòng để sinh sống.
Cũng không phải Thư Nhiên không muốn ở nhà lớn, nhà lớn khó trông nom, thuê bảo mẫu sẽ dễ dàng bại lộ quan hệ với Từ Thận, cho nên suy nghĩ kỹ thì cứ ở trong đó đi.
Chưa tới mấy ngày, buổi tối Đồ Văn Chí đã đến khách sạn tìm bọn họ, ban ngày đến sợ hai người bọn họ không rảnh, đến là để thông báo một tiếng, anh đã bàn giao xong công việc ở trường.
Nhà trường không hiểu hành động từ chức của anh, nhưng anh đã quyết tâm đi thì không giữ lại làm gì..