Chị dâu Giang Phàm nấu cơm, Giang Phàm ngủ đến chiều mới nói với chị dâu: "Buổi tối em không ăn cơm ở nhà.”
"Làm gì đi đâu? Sao không nói sớm?" Chị dâu hỏi.
"Cô gái lần trước em làm mai kết hôn rồi," Giang Phàm nói, "Em phải đi uống rượu lãnh bao lì xì."
"Nhanh vậy kết hôn rồi à?" Giang Hàng ngồi trên sô pha lắc lắc tờ báo, cười rất vui vẻ: "Đi đi, dính chút không khí đám cưới."
Giang Phàm mặc đồ tử tế, tay cầm một cái máy ảnh đi ra ngoài, chị dâu Lưu Lỵ tặc lưỡi: "Tiểu Phàm gặp bạn bè gì? Nó cũng 20 rồi, định khi nào nghiêm túc làm ăn đấy?"
Giang Hàng thở dài.
Lưu Lỵ: "Đơn vị của bọn em có 2 cô gái mới tới, điều kiện rất tốt, xinh đẹp, người cũng thông minh tài giỏi.
Tiểu Phàm thì không có công việc chính thức, em nói chuyện với người ta cũng xấu hổ cả ra."
Giang Hàng: "Sau này anh sẽ nói với nó."
Lưu Lỵ: " Tại nhà anh nuôi hư đấy, từ nhỏ đã nuôi như cục cưng, giờ mới biết gấp à?"
Trước cổng nhà, Giang Phàm vừa lên xe, bị bộ tóc mới của Thư Nhiên và Từ Thận làm cho choáng ngợp: "Mẹ kiếp, hai người?"
"Mày chửi ai đấy?" Từ Thận khó chịu, quay đầu đi.
"Không phải." Giang Phàm chỉ chỉ vào đầu hai người bọn họ: "Cái này...!Ai cắt, mẹ kiếp, đẹp trai vỡi! Đưa em đi cắt với được không?"
Phong cách như này bây giờ vẫn chưa phổ biến, nhưng cũng không đẹp tới mức làm người ta kinh ngạc vậy luôn chứ?
Đàn ông nào mà không thích đẹp!
Thư Nhiên giơ tay lên: "Em làm thiết kế, nếu anh Phàm muốn cắt, lần sau em đưa anh đến tiệm cắt tóc Phương Phương nhé."
"Tiệm cắt tóc Phương Phương nào?" Giang Phàm hơi tiêu hóa, lại là thiết kế mà Thư Nhiên làm?
Thư Nhiên nhìn Từ Thận bên cạnh hỏi lại: "Nhiều tiệm cắt tóc Phương Phương lắm à?"
"À." Từ Thận và Giang Phàm gật đầu: "Nhiều lắm.
"Khắp đường phố đều có cả, cũng không phải chạy theo mốt, chỉ là bà chủ tên Phương Phương nhiều quá.
Thập niên tám mươi mà, Thư Nhiên lý giải: "..."
Bọn Từ Thận đón Giang Phàm xong thì đi tới đơn vị của Trương Vân Sinh.
"Không cần đi đón bọn anh Khải hả?" Thư Nhiên hỏi.
"Họ có xe máy." Từ Thận nói.
"À." Ban đầu Thư Nhiên nghĩ bọn Trần Khải đi một chiếc xe máy bình thường thôi, đến trước cửa đơn vị anh rể, đã thấy hai anh em Trần Khải đến rồi, hai người ngồi trên một chiếc xe máy Harley nhập khẩu chờ bọn họ.
Xe máy Harley?
Xe máy Harley
Thư Nhiên cả kinh, vội vàng xuống xe qua ngó ngó, nếu như cậu nhớ không lầm, xe harley nhập khẩu hiện tại đắt hộc máu, không có tiền thì không mua nổi.
"Đẹp không?" Trần Khải vỗ vỗ đầu xe, hắn thích chơi xe.
"Đẹp." Thư Nhiên giơ ngón tay cái lên cho hắn: " Đẹp vô đối."
Không hiểu sao còn có chút cảm giác vui mừng, nghe nhiều chuyện xưa Trần gia, cậu luôn lo lắng Trần gia đã đến đường cùng, hiện giờ xem ra là cậu nghĩ nhiều rồi.
Trần Khải nở nụ cười: "Bảo người đàn ông của em...!Anh Thận quất cho em một chiếc.
”
Tên này lại thiếu chút nữa mở mồm không giữ cửa, Trần Sâm vỗ mũ bảo hiểm của thằng em mình một cái: "Nói chuyện để ý tí đi."
"Thôi, xe đạp tương đối phù hợp với khí chất của em." Thư Nhiên lắc đầu.
"Cái gì...!Khí chất? "Trần Sâm thì không hiểu, cưỡi xe máy còn gắn liền với khí chất á hả?
"Khí chất của thanh niên văn nghệ." Thư Nhiên chỉ mình, lại chỉ bọn họ: "Hai vị là khí chất đại ca, chơi xe máy, tuyệt xứng."
Từ Thận và Giang Phàm đậu xe xong cũng tới, khi hai người bọn họ đứng chung một chỗ, hai anh em Trần gia lúc này mới phát hiện hai người này hình như có chỗ nào đó khác thường, không giống lúc trước.
"Hai người… ai cắt tóc cho đấy? "Họ nhìn thẳng, này cũng đẹp quá rồi, không giống người thường.
"Tiệm cắt tóc Phương Phương." Giang Phàm đoạt lời đáp trước, ôm vai Trần Khải: “Lát nữa chúng ta đi cắt tóc đi.”
Hai anh em họ Trần đồng thanh: "Tiệm cắt tóc Phương Phương nào? ”
Không biết lời nói của bọn họ chọc trúng điểm cười nào của Thư Nhiên, chỉ thấy Thư Nhiên tự nhiên cười vô cớ.
Thư Nhiên cũng không biết, chỉ là cảm thấy buồn cười.
Sau khi tập hợp, năm người cùng nhau đi tới ký túc xá của Trương Vân Sinh.
"Lầu mấy?" Từ Thận huých nhẹ vào cánh tay vợ.
"Tầng ba, 312." Thật ra Thư Nhiên mới đến lần đầu, không biết mình dẫn đường có đúng hay không.
Chu Huệ nấu ăn trong nhà bếp, từ cửa sổ thấy em trai và mọi người đến, quay đầu cười với chồng mình: " Nhanh nhanh! Em trai và mọi người tới rồi."
"Ai." Trương Vân Sinh đang bày hoa quả đồ ăn vặt trên bàn, nghe nói cậu em vợ và bạn bè của em vợ đến, khẩn trương sửa sang lại dáng vẻ của mình, sau đó ra ngoài nghênh đón.
Hai bên gặp nhau ở hành lang.
"Mọi người đến rồi sao? Hoan nghênh hoan nghênh! "Hôm nay Trương Vân Sinh làm chú rể, một thân quần tây phối với áo sơ mi trắng, mặt mày hớn hở giơ tay gia hiệu cho mọi người: " Ở phía trước, mau,mời đi.
”
"Anh rể!" Thư Nhiên cười gọi một tiếng trước.
"A, anh rể!" Sau đó mấy người kia cũng thống nhất gọi theo Thư Nhiên.
Đặc biệt là Trần Khải vui đến điên lên, miệng như mía lùi: "Chúc mừng, tân hôn vui vẻ! Anh rể chúng ta hôm nay thật sự là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, nét mặt toả sáng."
"Ai, cám ơn mọi người." Trương Vân Sinh được gọi mặt mày hớn hở, vốn anh cho rằng kết hôn sẽ rất vắng vẻ, không ngờ người bên vợ đến rất đông.
Mọi người bước vào nơi ở của đôi vợ chồng mới, diện tích hơi nhỏ, nhưng thu dọn sạch sẽ, đúng với câu chim sẻ kia tuy nhỏ ngũ tạng đều đầy đủ, rất có cảm giác ấm áp của hai vợ chồng nhỏ sống qua ngày.
“Trong nhà ngăn nắp.” Vào cửa có mấy người khen ngợi: "Anh rể có phúc mà mới cưới được chị của tụi em nha."
"Ai nói không phải đâu?" Trương Vân Sinh cười tủm tỉm, rót trà cho bọn họ.
Chu Huệ cười đi ra chào hỏi: "Mọi người đến rồi à? Vậy tôi bắt đầu đi nấu món phụ, món chính cũng xong rồi, chờ lát nữa là có thể ăn."
"Vất vả chị rồi, ngày đại hỷ còn phải tự tay vào bếp nấu ăn."
"Không có sao, mọi người ăn cơm tôi nấu, tôi mừng còn không kịp."
Hôm nay cô kết hôn, mái tóc vừa dài vừa dày được chải lên, phía sau tạp dề mặc một bộ đồ màu đỏ, phác họa ra dáng người yểu điệu, đứng bên chú rể cao lớn tuấn tú, cực kỳ đẹp đôi.
Mấy người thật lòng cảm khái: "Chị và anh rể thật xứng đôi."
Giang Phàm lấy máy ảnh ra, đắc ý lắc lắc: "Em còn mang theo cái này, lát nữa dọn đồ ăn lên thì chúng ta chụp một tấm.”
"Vẫn là mày suy nghĩ chu đáo." Nhà Trần Khải cũng có, nhưng quên mang theo, may mà có Giang Phàm mang tới.
Máy ảnh không rẻ, rất nhiều người lúc kết hôn mới mượn đến chụp mấy tấm, lúc Từ Thận kết hôn không nghĩ tới, giờ rất tiếc nuối, hắn lặng lẽ đá chân Giang Phàm một cái, nháy mắt, tỏ vẻ chốc lát chụp thêm vài tấm cho hắn và Thư Nhiên.
Giang Phàm rất ăn ý với hắn, giơ tay ra hiệu OK.
"Chị, có cần em giúp gì không?" Thư Nhiên đi theo Chu Huệ vào phòng bếp, anh rể cậu ở bên ngoài chào khách, đếm tới đếm lui cũng chỉ có cậu thích hợp vào giúp.
"Đã chuẩn bị xong rồi, không cần giúp gì đâu." Chu Huệ dặn dò: "Em bưng thức ăn đi ra ngoài đi."
"Vâng." Thư Nhiên biết Chu Huệ đã làm việc gọn gàng rồi, mỗi lần nhìn thấy Chu Huệ lo liệu ăn uống của cả gia đình, đáy lòng bội phục không thôi.
Bưng một món ăn đi ra ngoài, cậu lại đi vào, nhỏ giọng nói vài câu riêng tư với Chu Huệ: "Chị ơi, sau này đừng chuyện gì cũng cướp làm, để anh rể em cũng làm nữa."
Chu Huệ phì cười một tiếng, cảm động nói: "Anh rể em rất chịu khó, chị không phải làm một mình."
Thư Nhiên gãi đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Chu Huệ: "Chị kết hôn rồi, sau này em phải chăm sóc bản thân thật tốt, siêng năng ăn đủ ba bữa…" Nói xong, mắt cô cũng đỏ lên.
"Chị." Thư Nhiên không biết phải làm sao, vỗ vỗ bả vai cô: "Ngày đại hỷ, đừng khóc."
Trương Vân Sinh tiến vào xem, đứng ở cửa trông thấy 2 chị em đang nói chuyện lại lặng lẽ đi ra.
"Làm sao thế?" Từ Thận hỏi.
"Đang nói chuyện bên trong." Trương Vân Sinh rón rén, chỉ vào phòng bếp nhỏ giọng nói.
Mọi người đồng thời tắt nụ cười, tỏ vẻ đã hiểu, gả chị ra ngoài đa sầu đa cảm, trong lòng hai chị em không nỡ chia xa.
"Anh rể, sau này anh phải đối tốt với chị ấy đấy." Bọn họ nhìn Trương Vân Sinh.
"Đương nhiên rồi." Trương Vân Sinh liên tục bày tỏ: "Anh sẽ đối tốt với Tiểu Huệ, mọi người yên tâm."
Vợ mình, mình không thương ai thương.
Sau khi ngồi xuống, mọi người đều thấy mắt Chu Huệ đỏ hoe, thức thời không đề cập đến những đề tài đa sầu đa cảm kia, chỉ nói chuyện vui vẻ.
"Đúng rồi, chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh kỷ niệm đi." Giang Phàm lắp máy ảnh, thiết lập chế độ chụp chậm, vội vàng chạy về chỗ ngồi nhếch miệng cười.
Bên trong ống kính, cô dâu chú rể cười rất vui vẻ, nơi không ai chú ý tới, Từ Thận và Thư Nhiên nắm tay nhau dưới gầm bàn, hai người thắm thiết.
Theo một ánh chớp sáng lên, bức ảnh đầu tiên ra đời.
Giang Phàm đứng lên: "Những người còn lại tản ra, chụp hai tấm riêng cho cô dâu và chú rể.”
Chu Huệ và Trương Vân Sinh ngồi trước bàn chụp một tấm, sau đó đứng lên ôm nhau tình tứ chụp một tấm, Giang Phàm còn ngại chụp chưa đủ: "Chụp một tấm hôn nhau đi! ”
Nhìn Giang Phàm sắp xếp cho cô dâu chú rể chụp ảnh, Thư Nhiên không khỏi nhớ tới kỳ tích mình làm trong tiệc cưới của Từ Thận, lúc ấy dựa vào cái tính cố chấp của mình, giờ nhớ tới lại nóng cả mặt.
Cậu liếc nhìn Từ Thần đang đứng phía sau bên trái, phát hiện Từ Thần đang nhìn mình mỉm cười.
Lần này không có ai nhìn chằm chằm bọn họ, Thư Nhiên dừng một chút, ngọt ngào cười đáp lại, Từ Thận ngẩn ra, cười càng tươi hơn, phảng phất có tinh tú vô tình lẻn vào trong mắt hắn.
Chụp ảnh cưới xong cho đôi vợ chồng, mọi người mới trở lại ăn cơm.
"Anh Phàm, anh làm được đó, nhiếp ảnh gia chụp ảnh có hồn." Thư Nhiên nhìn thành phẩm, tâm phục khẩu phục, Giang Phàm là người có tay nghề.
“Chỉ là chuyện vặt mà thôi.” Giang Phàm lười biếng cười nói.
Từ Thận nói: "Anh Phàm của em chuyên nghiệp, thỉnh thoảng còn chạy ra vùng hoang dã tìm cảm hứng."
"Đúng." Trần Khải không khách khí vạch trần chuyện xấu xí của Giang Phàm: "Cái thằng này vì chụp một đóa hoa mà bị kiến đốt cho mặt đầy mủ đấy!"
"Phì! Anh mới mặt mủ ấy, chẳng qua là sưng đỏ tí thôi! "Giang Phàm đánh tay hắn một phát.
Sở thích nhiếp ảnh này hay lắm, Thư Nhiên cực kỳ hâm mộ những đại lão biết chụp ảnh, điều cậu không biết chính là, người nhà Giang Phàm lại cho rằng Giang Phàm cả ngày không làm việc đàng hoàng, làm mất mặt gia đình.
"Đừng nói nhảm nữa." Từ Thận nâng chén lên, kéo mọi người nâng chén mời rượu chúc mừng đôi vợ chồng mới.
Hai vợ chồng Trương Vân Sinh thấy thế, vội vàng đứng lên: "Phải là chúng ta kính mọi người mới đúng, cám ơn mọi người đã đến."
Thư Nhiên cũng uống, bầu không khí tốt như này mà, trong lòng Thư Nhiên cảm kích mấy người bạn của bọn họ.
Vì thế cậu không thích uống rượu trắng lần này cũng phá lệ uống rất nhiều, không ngừng nâng cốc chúc rượu người khác, Từ Thận cũng không ngăn được nhóc con này.
Hắn nói: "Uống ít thôi, trong phòng ai cũng uống rượu thì lát ai đưa về."
"Không sao." Trương Vân Sinh uống rượu mặt đỏ bừng: " Uống say thì nhờ đồng nghiệp trong đơn vị tôi đưa về."
"Đúng vậy." Trần Khải nói: "Anh rể đã lên tiếng, uống uống uống, không uống chính là không nể mặt! ”
Từ Thận không kéo được bọn họ, đành phải theo.
Hôm nay thật sự rất vui, chính hắn cũng uống không ít, chẳng qua tửu lượng của hắn tốt nên nhìn không ra say rượu.
Uống ít nhất hẳn là Giang Phàm, thứ nhất hắn không thích rượu, thứ hai hắn là nhiếp ảnh gia chụp ảnh có hồn mà Thư Nhiên đã phong cho, muốn chụp ảnh…xấu của mọi người.
Phần này chủ yếu là nhằm vào Trần Khải, Từ Thận và Thư Nhiên đẹp, chụp thế nào cũng không xấu được, Trần Sâm thì tương đối ổn trọng, cũng không chụp được ảnh xấu như nhe răng trợn mắt, cười nghiêng cười ngả.
Thư Nhiên uống nhiều, đông người còn nói lung tung, huống hồ cậu muốn khuấy động không khí, thế nên bắt đầu kể vài chuyện cười ngắn.
Mấy câu hài hước nhất trên Internet Thư Nhiên đều kể ra, chọc cho mọi người vui vẻ không thôi, bọn họ nào nghe qua những mấy câu hề mất não này, cười đến sặc sụa.
"Trong đầu em..." Từ Thận vừa cười vừa nói: "Chứa gì á hả?" Này quá buồn cười, hắn cười đến đau cả bụng.
Thư Nhiên không nhịn được cười: "Để em suy nghĩ lại, còn có..."
Trần Khải thiếu chút nữa cười lăn xuống dưới gầm bàn: "Hahaha, bệnh thần kinh ha ha..."
Cả phòng cười nói vui vẻ.
Thấy em trai cười vui vẻ như thế, Chu Huệ rất cảm động, sau khi em trai ra khỏi nhà toả sáng hơn hẳn, kết giao bạn bè, làm chuyện mình am hiểu, như cá gặp nước.
Cô động viên bản thân, sau khi kết hôn cũng phải cố gắng hết sức, cuộc sống hai người trôi qua có thêm sức sống.
Tiệc cưới náo nhiệt đến chín giờ tối, mọi người rất thức thời rời khỏi sân khấu, để lại đêm đẹp cho hai vợ chồng mới cưới.
Trong nháy mắt vừa đứng lên, thân hình Thư Nhiên lắc lư, Từ Thận lập tức đưa tay ôm lấy cậu: "Anh đỡ em."
Thư Nhiên muốn nói thật ra không cần, nhưng ngẫm lại, đây là một khoảnh khắc hiếm hoi mà bọn họ có thể ôm nhau một cách công khai trước mặt người khác, bèn gật đầu dựa vào người Từ Thận.
Trần Sâm cũng đỡ em trai mình, hình ảnh này rất hài hòa.
"Về sớm vậy à?" Tối nay rất vui, mọi người uống đến say cũng không muốn về nhà ngủ sớm, Trần Khải vốn luôn thích ăn chơi đề nghị: "Đi, anh đây mời mọi người đến vũ trường chơi được không?"
Trần Sâm cho hắn một cái tát vào đầu: "Uống tí rượu mà đã đòi làm anh nhớn, uống say thì mày định làm cha người ta luôn à? ”
Thư Nhiên nhỏ tuổi hơn Trần Khải, nhưng xếp hàng thế nào cũng không tới phiên Trần Khải làm anh nhớn của cậu.
"Haha." Trần Khải nửa tình rượu: "Em nói Thư Nhiên, Thư Nhiên còn chưa từng đến vũ trường, dẫn em ấy đi mở mang tầm mắt."
"Nói thế nào đây ta?" Lâu rồi không đi, mọi người rất muốn đi, lúc này toàn bộ quay sang nhìn Từ Thận.
Chu Huệ kết hôn, Từ Thận vừa nghĩ sau này sẽ ở chung với một mình Thư Nhiên, trong lòng vui vẻ, ôm bả vai Thư Nhiên hỏi: "Có đi hay không? Em muốn đi thì đi."
Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, hai người nhìn nhau mờ ám, Thư Nhiên cảm thấy ánh mắt Từ Thận rất sáng, nhìn thấy mà tim đập thình thịch.
"Vậy thì đi xem một chút đi." Thư Nhiên tràn ngập sự tò mò về cuộc sống về đêm hiện tại.
"Đi đi đi, đến vũ trường!" Trần Khải cao hứng giống như một con khỉ, dẫn đường phía trước.
"Mày đi đâu, lên xe." Trần Sâm túm lấy cổ áo của em trai mình và vứt lên xe.
Giang Phàm không uống rượu nhiều, để Giang Phàm lái xe đến vũ trường, hắn xoay vô lăng, quay đầu lại hỏi các vị công tử: " Đi đâu đây?"
Thư Nhiên vừa nghe, Nam thị ngoài dự đoán của cậu, còn có nhiều vũ trường có thể lựa chọn sao?
"Đi chỗ nào mà yên yên tí ấy." Từ Thận suy nghĩ Thư Nhiên có thể sẽ không thích ứng với trường hợp này, phân phó Giang Phàm: "Đừng đến nơi có cái loại bầu không khí hỗn loạn."
Thư Nhiên tò mò: "Bầu không khí hỗn loạn là như nào? ”
Trần Khải cười haha: " Là không đứng đắn ấy."
Từ Thận muốn ngăn cản cái miệng to này của Trần Khải cũng không kịp, Thư Nhiên lại hỏi: "Không đứng đắn cỡ nào." Cậu muốn so sánh xem, bây giờ không đứng đắn hay là càng về sau mới không đứng đắn.
"Này." Từ Thận ám chỉ, không nên nói lung tung.
Trần Khải là người không có mẫn cảm, chết cũng phải khoe khoang, căn bản không để ý đến ánh mắt hình con dao của Từ Thận: "Trên sân khấu có người nhảy múa, nhét càng nhiều tiền quần áo càng ít, hehehe.”
"À." Thư Nhiên vẻ mặt bình tĩnh.
Lần này đổi lại Trần Khải không bình tĩnh: "Em không cảm thấy rất kích thích hả?" Sao mà Thư Nhiên lại có phản ứng bình thản vậy chứ?
Đúng vậy, mọi người nhìn Thư Nhiên, phản ứng như này là như nào, cậu không cảm thấy kích thích sao?
Múa thoát y mà thôi, trên mạng đầy ra, Thư Nhiên không hào hứng nổi.
Lại không thể giải thích lòng mình tĩnh lặng như nước như thế nào, chỉ có thể tự giễu mình, sờ cằm nói: " Bản thân em chẳng kích thích hơn cái này à?"
"Cái gì?" Trần Khải sửng sốt một hồi, tiếp theo đệt một tiếng, bật cười điên cuồng gật đầu, đúng đúng, hắn lớn từng này quả thật chưa từng thấy ai chơi hết mình như Thư Nhiên.
Từ Thận bị cuộc đối thoại của bọn họ làm cho buồn cười.
Bỗng nhiên, Thư Nhiên quay đầu nhìn hắn: "Anh Thận, anh có thường xuyên ra vào vũ trường không? Anh đã nhét tiền cho vũ nữ chưa? Anh đã bao giờ uống cùng một ly rượu với mấy cô em đó chưa."
Bên trong xe trở nên yên tĩnh như chết.
Ngay cả Trần Khải luôn ồn ào nhất cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng tôi tạm thời ngắt kết nối với thế giới này.
Giang Phàm nín thở lái xe, mặt đường không bằng phẳng, thân xe xóc nảy, hắn vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."
Thư Nhiên không nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu tình gì, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Qua vài giây, Trần Sâm chịu không nổi bầu không khí này, nói: "Anh Thận, anh làm gì thì anh cứ nói thật đi, anh có thể giấu cả đời được à?"
"Đúng vậy." Trần Khải quay đầu lại.
Từ Thận hoàn hồn, ho nhẹ: " Không phải anh chột dạ, chỉ là tự nhiên bị câu hỏi của em làm cho bối rối.
Hắn nhìn Thư Nhiên: "Em thực sự…có để ý không? ”
"Khó trả lời như vậy ư?" Thư Nhiên nhíu mày: "Vậy anh đừng nói nữa."
Mọi người trong xe đều vội vàng: "Anh Thận, có phải là đàn ông không? ”
Còn lo hơn cả người trong cuộc.
"Câm miệng đi." Từ Thận mắng một câu, thật muốn cởi giày ném vào mặt bọn họ, sau đó thẳng thắn với Thư Nhiên: "Không có, không có nhét tiền cho vũ nữ, cũng không uống cùng chén rượu cùng bàn với mấy cô gái đó...!Còn, nếu em để ý, thì anh nhận sai."
Cũng may, tình tiết không nghiêm trọng, mọi người thay Từ Thận thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải nói chứ Từ Thận và Thư Nhiên yêu đương làm cho tâm tình bọn họ cũng lên xuống theo, vô cùng có cảm giác tham gia, chỉ sợ một ngày nào đó khéo khi cũng cong theo.
Thư Nhiên phì một tiếng ôm bụng cười nói: " Đùa anh đó, không quản anh cái này."
Chỉ là bỗng nhiên muốn diễn, không ngờ phản ứng của Từ Thận lại buồn cười như này.
"..." Từ Thận phát hiện mình bị vợ lừa, phản ứng đầu tiên không phải là tức giận, mà cũng cười rộ lên theo: "Em đùa anh hửm?"
"Thực xin lỗi." Thư Nhiên xin lỗi.
"Không sao." Từ Thận xoa tóc cậu, chưa đã nghiện, lại ôm tới hôn một cái: "Anh thực sự hy vọng em để ý.”
Thư Nhiên đẩy mặt Từ Thận ra: "Tự tìm khổ."
Hiếm khi thấy Từ Thận đùa giỡn, bọn Trần Khải cười trộm, cảm thấy đôi tình nhân náo động rất vui, Từ Thận đối với Thư Nhiên đúng là vô kỷ luật, khinh bỉ.
Toàn bộ người trên xe cười cười náo loạn, đi tới vũ trường Giang Phàm chọn.
Đây là một con đường ven sông, những con phố khác mười giờ đêm đã tối mịt, chỉ có con phố này là náo nhiệt nhất.
Thư Nhiên liếc nhìn những ánh đèn neon quyến rũ, nhấp nháy dòng chữ vũ trường Lam Thiên Ca, cửa rất khí phái, rất nhiều xe đỗ lại, còn có cả người canh cửa.
Thật ra đây chính là tiền thân của hộp đêm, hiện tại còn gọi là sàn nhảy, là nơi tụ tập của rất nhiều thanh niên thời thượng.
Thư Nhiên xuống xe, đi theo mấy vị khách quen là bọn họ đi vào, truyền vào tai là một bản nhạc dance tiếng Anh cảm giác mười phần thời đại, làm cho Thư Nhiên cảm nhận được hiệu ứng âm thanh của thời đại này, rất cổ điển.
Hiệu ứng ánh sáng bên trong cũng đẹp đẽ như tấm biển bên ngoài, phản chiếu gương mặt đổi màu của mỗi người; Phóng mắt nhìn lại, nam nữ nhảy múa trên sàn nhảy, nam giới đa số mặc quần ống loe denim, nữ phần lớn mặc váy xếp thời thượng, giày da nhỏ, nhảy vô cùng hăng hái.
Trên sân khấu có một đám nam nữ đang nhảy dẫn đầu, hẳn là nhảy nhận lương, trang điểm vô cùng độc đáo.
Xung quanh sàn nhảy có bàn để ngồi, bọn họ muốn một cái bàn lớn, nhân viên phục vụ xách ấm trà lớn tới châm trà, vô cùng bình dị.
"Muốn ít bia và đồ ăn nhẹ." Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Trần Sâm, Trần Sâm ném luôn cho em trai y.
"Được rồi, em tới đây." Trần Khải vô cùng tích cực tiếp nhận thực đơn.
Thư Nhiên bưng trà nóng lên nhấp một ngụm, suy đoán, nơi này hẳn là nơi thời thượng nhất thành phố nhỉ?
Cậu nhìn quanh xung quanh, Từ Thận thì chỉ nhìn cậu, nhìn không chớp mắt.
"Mặt đã đổi màu rồi, anh cứ nhìn em làm gì?" Thư Nhiên không nhìn đông nhìn tây nữa, quay sang nhìn Từ Thận.
Từ Thận cười cười, kề sát vào tai vợ: "Anh thích ngắm."
"Này, hai người." Trần Sâm chỉ vào họ: "Đừng có mà không coi ai ra gì thế, ở đây có khả năng có người quen đấy."
Thư Nhiên ngẫm lại cũng đúng, lập tức kéo dài khoảng cách với Từ Thận: "Các anh nổi danh ở Nam thị lắm hả?"
Về sau Từ Thận sẽ rất nổi danh cậu biết, nhưng hiện tại, mấy người này đều còn rất trẻ.
"Coi như cũng được nhỉ?" Từ Thận cũng không biết trả lời thế nào, tổng kết nửa ngày: " Anh không quá để ý tới mấy chuyện này."
Thư Nhiên còn muốn tiếp, đã nhìn thấy ba bốn thanh niên mặc quần ống loe, khí thế hiên ngang đi về phía bàn của mình, tay cầm một chai bia thủy tinh, trên người mặc áo sơ mi hoa văn nhìn rất quen mắt, phỏng chừng cùng một nhà sản xuất với Trần Khải.
"Anh Sâm!"
"Anh Sâm!."
Mấy người trẻ tuổi lễ phép gọi một tiếng, nhìn thấy những người khác lại lần chào hỏi tiếp, cuối cùng đến phiên Thư Nhiên thì ngẩn ra: " Vị này là?"
Trần Sâm phất phất tay: " Người này các cậu không cần quan tâm, sau này gặp đừng gây rối người ta là được."
"Được." Mấy người sảng khoái đáp: "Đều là bạn bè cả mà."
Vừa lúc nhân viên phục vụ bưng bia và đồ ăn vặt lên, bọn Trần Sâm một hơi làm non nửa chai, cười nói: "Chúng ta đi khiêu vũ đi, mọi người đang uống vui.”
Một nhóm người giang hồ khí thế đi ra, Thư Nhiên xem vô cùng thích thú, nếu như chỉ đơn thuần là người ngoài cuộc mà nói, cậu rất hứng thú.
Cơn nghiện khiêu vũ của Trần Khải cũng tăng lên, rót đủ rượu rồi nói: "Tôi đi khiêu vũ, mọi người cứ từ từ uống."
"À." Thư Nhiên nhìn hắn, ngay sau đó hắn nhảy lên sàn nhảy … Nhảy với một người đẹp mặc váy xếp, rất được hoan nghênh.
Cũng không trách, gương mặt Trần Khải vốn đã đoan chính rồi.
Để nói về sự chào đón...!Thư Nhiên nhìn chung quanh, nếu như mình không cảm thấy sai, từ khi ngồi xuống đến bây giờ, tầm mắt khắp nơi đều đang dõi theo bọn họ.
Có thể trong mắt người khác, bọn họ cũng là những người thời thượng.
Trong suy nghĩ bay loạn, lại có một thanh niên tới chào hỏi, lần này hình như là anh em đi theo Từ Thận làm việc, lại đưa cho Từ Thận điếu thuốc.
"Anh Thận, đã lâu không thấy mọi người cùng nhau ra ngoài chơi." Người tới nói, quay đầu đưa thuốc lá cho những người khác.
Cũng đưa tới trước mặt Thư Nhiên một điếu: "Em vợ, cho em.
"
Mẹ kiếp, Thư Nhiên kinh hãi, lập tức ngồi thẳng người, thì ra là người quen, cậu cứ thế ngốc nghếch nhận điếu thuốc, sau đó như là bị điếu thuốc làm phỏng tay, không biết làm sao lại đưa cho Từ Thận.
"Nhàm chán đi ra ngoài chơi." Từ Thận nhận lấy điếu thuốc của vợ, dặn dò đối phương: "Sau này đừng gọi em vợ nữa, người ta có tên.
”
"Đúng." Giang Phàm cười nói: "Gọi anh Nhiên.
”
"Đừng." Thư Nhiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ước chừng là không thích ứng với loại văn hóa đại ca tiểu đệ này: "Gọi em là Thư Nhiên Được rồi.
”
"Ha ha." Thanh niên mỉm cười, nói chuyện với họ một hồi rồi đi nhảy với một cô gái.
"Anh Sâm, anh cũng đi đi." Giang Phàm giật dây: "Anh xem em trai anh tiêu sái chưa kìa, cả cái vũ trường chỉ có ổng đắc ý nhất."
Thư Nhiên nhìn thoáng qua bên kia, cũng không phải, cái mông Trần Khải sắp vểnh lên trời rồi.
"Già rồi, không muốn động đậy." Trần Sâm vừa lắc đầu vừa phì phèo điếu thuốc.
Bọn họ câu được câu không vừa nói vừa cười, trên sàn nhảy bỗng nhiên náo động, là giọng của Trần Khải, cực kỳ phẫn nộ gào thét: "Tao đệt mẹ mày Viên Tuấn! Mẹ nó mày nói lại lần nữa coi!"
"Đầu đường xó chợ đấy thì làm sao? Tao nói mày là cái đồ đầu đường xó chợ thì sai à?" Viên Tuấn kiêu ngạo chỉ vào ngực Trần Khải: "Có gan đánh xem nào, đưa mày vào tù ngồi xổm cùng ba mày luôn!"
Trần Khải: "Tao đệt - mẹ mày!"
Nghe đến đây, Trần Sâm và Từ Thận đồng loạt đứng lên, một người xách chai bia sải bước qua, một người nhớ tới bên cạnh mình có người, tạm thời không nhúc nhích.
"Đi xem chút không?" Thư Nhiên lo lắng cho Trần Khải, cũng đứng lên.
Từ Thận ấn cậu xuống: " Anh đi là được rồi, em đừng đi."
"Có đánh nhau không?" Thư Nhiên nhìn thấy Trần Sâm cầm chai bia, cau mày.
"Không sao...!Anh Sâm đi khuyên can." Vừa nói xong, bên sàn nhảy đã bắt đầu náo loạn, Từ Thận không nói gì, để Thư Nhiên đợi: " Anh đi qua nhìn một chút, Giang Phàm ở lại trông em ấy."
"Được." Giang Phàm ném một hạt đậu phộng vào miệng.
Thư Nhiên thấy hắn còn có tâm tư ăn uống, khó tin: "Anh Phàm, anh không lo lắng hả? ”
Đằng kia, đang, đánh, nhau, đấy.
"Yên tâm." Giang Phàm nói: "Đây là chuyện bình thường, bọn họ sẽ xử lý ổn thỏa, em đừng xen vào là được."
Thư Nhiên gật đầu, lại hỏi: "Bình thường anh cũng..." chỉ chỉ bên kia: "Không xen vào à?"
Giang Phàm cười với cậu: "Đúng vậy, anh đánh không lại, bọn họ không cho anh lên, kết cục không tốt đẹp lắm đâu."
Thư Nhiên cười không nổi, miễn cưỡng giật giật khóe miệng: "Em vẫn nên..."
"Không sao đâu, Anh Thận đánh nhau ở Nam thị rất trâu bò." Giang Phàm liên tục an ủi Thư Nhiên, sợ Thư Nhiên ngốc nghếch xông lên, Vậy Từ Thận chẳng giết hắn à.
"Được rồi." Tay chân Thư Nhiên có chút lạnh lẽo ngồi trở về, trong lòng không ngừng nơm nớp lo sợ, thật sự sợ xảy ra chuyện.
Không bao lâu sau, Từ Thận nghiêm túc xách Trần Khải tức giận chưa tiêu tan trở về.
"Anh buông em ra! Mẹ kiếp! Trần Khải nói: "Để em đánh chết thằng cháu trai Viên Tuấn!"
"Mày uống nhiều quá." So với sự phẫn nộ của Trần Khải, ngữ khí của Từ Thận bình thản hơn nhiều.
Bị mắng vài lần có sao đâu, ngôn ngữ là đòn tấn công yếu nhất, có bản lĩnh mới hơn người.
Trần Sâm lưu lại đó nói chuyện với Viên Tuấn, rồi cũng nhanh chóng quay lại.
"Không để nó đòi lợi ích gì chứ?" Từ Thận hỏi.
"Không có." Trần Sâm nói, "Nó sợ tôi."
"Hừ!" Trần Khải không cam lòng, lại không dám phản kháng, cầm lên bia hung hăng uống một hơi.
Hai nhà Viên Trần đều từng có danh tiếng ở Nam thị, mấy năm nay Viên gia làm ăn càng ngày càng lớn, trở thành thương nhân làm ăn nghiêm túc, cũng giao dịch với một số nhân vật trong giới thượng lưu.
Ngược lại, hai anh em Trần Sâm, trong mắt người khác vẫn là hai tên côn đồ hạ đẳng.
"Anh Khải, đừng giận." Thư Nhiên rất lo lắng cho hắn: "Uống rượu hại sức khoẻ."
Trần Khải luôn hoạt bát, lúc này cúi đầu không nói gì.
"Đừng để ý đến nó nữa, để cho nó tự mình nghĩ thông." Từ Thận nhỏ giọng nói với Thư Nhiên một câu.
Thư Nhiên thầm than, gật đầu không nói gì nữa.
Hôm nay vốn rất vui vẻ, kết quả gặp phải loại chuyện này, không ai còn tâm tư chơi đùa nữa, nhanh chóng dẹp đường hồi phủ.
Vào cửa nhà, Từ Thận khóa cổng sắt trong sân, việc đầu tiên hắn làm chính là hôn Thư Nhiên trong sân, hắn đã muốn làm điều này từ lâu, hôm nay rốt cục có thể làm được.
Xung quanh tối đen mù mịt không có người, Thư Nhiên không có lý do từ chối.
Rất nhanh đã được Từ Thận ôm lên.
Hơi thở giao hòa, hắn cảm giác xương bả vai của mình đụng phải tường, mát lạnh, vừa bù lại cảm giác nóng rát mà Từ Thận mang đến cho cậu.
Đêm nay hai người đều uống rượu, đều nếm được mùi rượu nhàn nhạt, giống như mùi vị của ngày tân hôn, nhưng hôm nay nụ hôn so với ngày cưới còn thuần thục hơn, cả hai đều biết làm thế nào mới có thể khuất phục lẫn nhau.
Chiến đấu kết thúc, Thư Nhiên hai mắt đỏ hoe cầu xin tha thứ: "A…"
Từ Thận nhận được tín hiệu, cũng rất dứt khoát buông tha cậu, cười ôm cậu lên lầu.
"Em nằm một lát, anh đi đun nước nóng." Từ Thận ôm Thư Nhiên vào trong phòng, đặt lên giường xong xoay người muốn đi, Thư Nhiên vươn mũi chân từ phía sau móc chân hắn: "Trời nóng, tắm nước lạnh là được rồi.”
"Không được." Từ Thận cảm thấy chỗ chân bị móc tê dại, kiên trì nói: "Nước nóng rất tốt cho sức khỏe.
”
Thư Nhiên vốn đã chẳng ấm là bao, lại tưới nước lạnh chắc là héo mất.
Đun nước cũng nhanh, Từ Thận đi xuống đặt một nắm củi, sau đó đi lên, nắm lấy tay Thư Nhiên xoa xoa: "Vừa rồi ở vũ trường...!Không dọa em chứ?"
Thư Nhiên lắc đầu: "Không có sự dữ vậy, chỉ là lo xảy ra tai nạn, Viên Tuấn là ai?"
"Con trai của anh em kết bái với ba Trần Khải, nhưng hiện tại quan hệ hai nhà đã không tốt rồi." Từ Thận đại khái kể ra tình huống.
Viên Tuấn vẫn luôn mâu thuẫn với Trần Khải, lúc trước hai người còn ở trường không ít lần xảy ra xung đột.
Giờ Trần Khải nghèo túng, Viên Tuấn càng khinh thường hắn càng nghiện.
"Thì ra là như thế." Thư Nhiên cũng nghe hiểu đại khái, thấy Trần Khải bị khinh thường như thế còn không thể phản kháng, trong lòng rất khó chịu.
"Em đừng lo lắng." Từ Thận nói: "Nó sẽ thông suốt nhanh thôi."
Tính tình Trần Khải, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Thư Nhiên lắc đầu, gặp phải loại chuyện này, trong lòng ai còn có thể nghĩ thông được chứ?"
Không giành bánh bao thì giành khẩu khí, cậu hỏi: " Ba anh Khải còn mấy năm nữa thì ra ngoài?"
Từ Thận suy nghĩ một hồi: "Còn khoảng 8 năm nữa, làm sao vậy? ”
"Vậy dùng tám năm này đông sơn tái khởi." Thư Nhiên nhìn hắn: "Anh Thận, anh và bọn anh Sâm mở nhà máy thì thế nào?"
"Ban đầu anh không..." Không quá ủng hộ việc mở nhà máy.
"Gì cơ?" Thư Nhiên chờ hắn nói tiếp.
"Không có gì." Từ Thận biết vợ đêm nay bị kích thích, bị kích phát ý chí chiến đấu, vừa lúc mình cũng có ý nghĩ điều hành nhà máy, bèn cười nói: "Được, nghe em cả, trong nhà em làm chủ.".