Trần Khải đang chuyên tâm vào lưới cá chạch, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hai người đang rúc vào nhau trên sườn đồi, cảm thấy răng mình rất đau.
Đêm khuya gió thổi lạnh, Thư Nhiên đẩy Từ Thận: "Anh nói với anh Khải một tiếng, chúng ta về trước, lạnh quá."
Từ Thận: "Được rồi.
”
Bây giờ là thời điểm người ta đi ra đồng làm cá, làm đến nửa đêm canh ba sẽ có, Trần Khải phất tay bảo bọn họ nhanh chóng rời đi, đừng cản trở hắn làm việc.
Bờ ruộng nhỏ hẹp không cách nào đi song song, cũng không nắm được tay, Từ Thận đi ở phía trước mở đường, để Thư Nhiên đi theo mình: "Không thì anh cõng em nhé." Hắn luôn ngoái đầu lại nhìn.
Thư Nhiên không nên lời: "Thật sự không cần.”
Đi về tới nơi thì khoảng 10 giờ, Chu Huệ thấy họ trở lại, nói: " Tôi đun nước rồi, hai người mau đi tắm đi."
Từ Thận lập tức quay đầu lại nói: " Em tắm trước đi, anh đi lấy nước cho em."
Chu Huệ dừng xoa tay, ngơ ngác nhìn Thư Nhiên, này...!Từ Thận cũng khách khí quá rồi nhỉ?
"Chị, chị đã tắm chưa?" Thư Nhiên kéo sự chú ý của Chu Huệ đi.
"Tắm rồi, chỉ còn lại hai người." Chu Huệ nói: "Anh Sâm và anh Phàm không biết khi nào hai người về nên về nhà trước rồi.”
"Vâng." Thư Nhiên đi lên lầu với Chu Huệ.
Chu Huệ chọc chọc cánh tay cậu, nhỏ giọng: "Em thật sự để anh Thận lấy nước cho em à, em không thấy ngại hả?"
"Không sao đâu, anh Thận là người tốt, sẽ không so đo." Thư Nhiên chỉ có thể nói như vậy.
Chu Huệ: " Không thì em xuống phòng vệ sinh dưới lầu tắm cũng được.
"Cô lười xách nước nên tắm rửa ở dưới lầu.
Nhưng Thư Nhiên không vui lắm, phòng tắm dưới lầu người tới người đi, nếu phải lựa chọn, cậu sẽ chọn phòng tắm ở lầu hai: "Lầu trên sạch sẽ."
Chu Huệ cũng biết, nhưng sao em trai đột nhiên để ý vậy cà, điều kiện ở nhà không tốt bằng ở đây, thậm chí còn tệ hơn nhiều.
"Tùy em, đúng rồi." Chu Huệ hỏi: "Đêm em ở phòng nào."
Lầu hai có ba gian phòng, một gian không có giường, là phòng để đồ hỗn tạp.
Dưới lầu thì có phòng cho khách, nhưng Từ Thận thường xuyên thu nhận vài tên anh em, chăn gối kia đều đã bị người khác ngủ qua rồi.
Thư Nhiên giật mình, luôn cảm thấy không giấu được Chu Huệ chuyện mình và Từ Thận, hàm hồ nói: "Chỗ nào cũng được, em sợ nóng nên cọ quạt điện của anh Thận đi."
Chu Huệ: "Vậy cũng được.”
Từ Thận tự nguyện, cô có thể nói gì được chứ?
"Vâng." Thư Nhiên chuẩn bị vào phòng, Chu Huệ ai một tiếng: "Cổ em bị sao vậy? Đốm đốm.”
Thư Nhiên trở tay che cổ, ấp úng: "Muỗi đốt, đốt rất là kinh khủng.”
Cũng may Chu Huệ không nghĩ nhiều: "Dùng xà phòng rửa kĩ đi."
Thư Nhiên không có nhiều quần áo, toàn là đồ mặc ban ngày, vải vóc không mềm mại lắm, cậu mở tủ quần áo ra, liếc mắt một cái nhìn trúng áo lót của Từ Thận, vừa lúc Từ Thận đi lên, cậu liền hỏi: "Buổi tối em có thể mặc áo lót ba lỗ này của anh ngủ không?”
Sau đó quất thêm cái quần đùi là xong.
Từ Thận gật đầu: "Tùy em, đồ đạc trong phòng này em muốn dùng cái nào thì dùng.”
Thư Nhiên cười cười với hắn, cầm quần đùi áo lót vào phòng tắm.
"..." Từ Thận nhớ lại nụ cười kia, xoa xoa mặt, cố gắng không lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch.
Gường lớn Thư Nhiên đã ngủ trưa qua, chăn lộn xộn chất đống trên giường, Từ Thận nhìn rồi qua xếp lại.
Cũng không cảm thấy Thư Nhiên là người lười dọn dẹp.
Nghĩ nghĩ, Từ Thận lục tung ngăn tủ thấp tìm được một cục xà phòng mới,đưa tới phòng tắm: "Thư Nhiên, Thư Nhiên?"
"Làm gì?" Thư Nhiên mở hé cửa, thò đầu ra ngoài.
"Xà phòng." Từ Thận đưa cho cậu: "Cái cũ kia không dùng được, em dùng cái mới này đi.”
"À, được." Thư Nhiên cầm lấy xà phòng màu trắng, đóng cửa lại.
Từ Thận đứng ngoài cửa chốc lát, mới quay về phòng.
Hắn ngồi trước bàn làm việc, nơi bình thường hắn hay tính sổ sách, lật mấy trang giấy nháp, cầm bút nhưng không phải là tính toán, mà là đang viết tên Thư Nhiên.
Chữ rất đoan chính, nhưng so với nét chữ đẹp của Thư Nhiên, Từ Thận càng nhìn càng cảm thấy nét chữ của mình xấu.
Trong phòng tắm, Thư Nhiên lấy xà phòng mới, gội đầu rửa mặt, cuối cùng cảm thấy mình đã tắm sạch sẽ.
Điều kiện Chu gia không tốt, căn bản không dùng xà phòng, mấy ngày nay Thư Nhiên tắm rửa không quen, luôn cảm giác trên người vẫn còn có một tầng bụi bẩn.
Bây giờ tắm rửa xong, Làn da mịn màng, ngửi còn có mùi thơm dễ chịu.
Thư Nhiên sảng khoái đi ra, trở lại phòng Từ Thận, lau tóc nói: "Anh đi tắm đi."
"Ử." Từ Thận khép lại tờ giấy nháp viết đầy tên Thư Nhiên, nhét vào ngăn kéo, cầm quần áo để thay rồi đi ra ngoài.
Tóc Thư Nhiên ngắn, lau một chút rồi hóng gió ở ban công, khô rất mau.
Từ Thận tắm rửa xong đi ngang qua ban công, tới gần Thư Nhiên từ phía nhau, nhẹ nhàng hít hà bên tai cậu: "Hương thơm trên người em."
"Là mùi xà phòng, người anh cũng có mà?" Thư Nhiên lo lắng bị Chu Huệ nhìn thấy, vội vàng kéo khoảng cách với Từ Thận: "Anh Thận, vào phòng đi."
"Được." Từ Thận buông cậu ra, xoay người trở về phòng, trong lúc đó thỉnh thoảng còn quay đầu lại, tựa hồ lo lắng Thư Nhiên sẽ không đi theo.
Lòng bàn tay Thư Nhiên toát mồ hôi, khoảnh khắc vào phòng đóng cửa lại, nhịp tim đập đến đỉnh điểm.
Gian phòng kín trước mắt diện tích không nhỏ, nhưng Thư Nhiên cảm thấy đâu đâu cũng là hơi thở thuộc về Từ Thận, có mùi xà phòng giống như trên người cậu, tràn ngập miệng mũi, ngửi rất dễ chịu.
Teong lúc nhất thời Thư Nhiên không phân biệt được mình đến tột cùng là không ghét người trẻ tuổi đẹp trai, hay là không ghét Từ Thận.
Dù sao cậu cũng không có thời gian suy nghĩ kỹ, vô thức ôm bả vai Từ Thận, hai người ở dưới ánh đèn mờ nhạt, ôm hôn nhau.
Mái tóc ướt át của Từ Thận cọ vào cằm Thư Nhiên, Thư Nhiên đưa tay ấn lấy gáy hắn, tựa như có chút chịu không nổi loại xâm phạm này: "Đừng, đừng để lại dấu vết, chị em sẽ nhìn thấy..."
"Được rồi." Âm sắc Của Từ Thận rất mê người, dịu dàng gọi cậu: "Thư Nhiên, vợ.”
“Hừm…” Thư Nhiên phát hiện khi xúc động sẽ có giọng mũi nhỏ quyến rũ như này, quả nhiên chọc cho Từ Thận càng thêm yêu thích cậu.
"Hôm nay hai chúng ta kết hôn, em cũng gọi anh một câu đi.
Anh sẽ rất hạnh phúc.
"Từ Thận hôn lên mặt Thư Nhiên, trong lời nói có chút ý tứ năn nỉ.
Thư Nhiên chưa từng thấy qua bộ dạng này của Từ Thận ở trước mặt người ngoài, luôn cảm thấy đây là Từ Thận, còn rất dễ đối phó.
Cậu nghiêng đầu làm bộ làm tịch không gọi, đôi môi Từ Thận đuổi theo khoé mắt cậu, thấp giọng: "Xin em đó, vợ ngoan, gọi anh một câu đi."
Chỉ khi Thư Nhiên thừa nhận điều đó, Từ Thận mới cảm thấy an tâm.
Biết rõ không có ý nghĩa, nhưng vẫn cố chấp.
Thư Nhiên ngay từ đầu cắn răng không kêu, nhưng hết lần này tới lần khác Từ Thận cứng rắn rồi mềm nhũn, dùng giọng điệu dịu dàng nhất dỗ dành cậu, hôn cậu, còn dùng lòng bàn tay nóng bỏng hầu hạ cậu, khiến cậu chịu không nổi, đành phải nhỏ giọng gọi một câu: "Chồng."
Từ Thận nghe được, cũng không có được voi đòi tiên, chỉ là khẽ cười hai tiếng: "Ừ."
Sau đó cởi bỏ chiếc áo lót ba lỗ vốn đã quá rộng thùng thình đối với Thư Nhiên, đi lên giường.
Chậm rãi cởi bỏ ngăn cách lẫn nhau, dưới ánh đèn có chút mờ nhạt, Từ Thận vạn phần quý trọng hôn vào trái tim Thư Nhiên, mỗi một lần chạm vào,yết hầu không tự chủ được lăn một cái.
"Thư Nhiên, cục cưng..." Giọng nói của đối phương tràn đầy quyến rũ, hoàn toàn khác với giọng nói bình thường ban ngày.
Quả nhiên những tên đàn ông bề ngoài thoạt nhìn nghiêm túc đứng đắn, đều có thể mang đến cho người khác thấy sự tương phản không tưởng tượng nổi khi đêm đến.
Thư Nhiên hơi ngẩng đầu, tùy ý Từ Thận si mê sùng bái mình, coi mình như người yêu mà dỗ dành.
Mặc dù như vậy, nhưng Thư Nhiên biết, phạm vi của mình có hạn, Từ Thận lại quý trọng cậu, đêm nay khẳng định cũng sẽ nỗ lực hết mình dày vò cậu.
"Anh Thận, anh đối xử tốt với em một tí..." Thư Nhiên khẽ run môi, dịu dàng yếu thế nói vài câu, chỉ vì để cho mình dễ chịu một chút.
"Ừ, yên tâm." Từ Thận nói: "Anh cũng đâu phải dã thú.
"Nhưng đích xác phải vất vả một chút, hắn khẽ nhíu mày, dịu dàng dỗ dành: "Lúc đầu nhất định sẽ hơi khó chịu, anh không lừa em đâu."
"Anh đã thử qua với người khác chưa..." Thư Nhiên hy vọng hắn có kinh nghiệm thân kinh bách chiến, ít nhất tốt hơn tân thủ.
"Chưa" Từ Thận chưa từng thử qua, nhưng tưởng tượng được.
Thư Nhiên còn muốn hỏi đến cùng, Từ Thận kéo tay cậu dẫn cậu đi tìm đáp án, cậu nhất thời ngậm miệng lại, nhắm hai mắt, tưởng như muốn chết, như này… không dày vò cậu chết mới là lạ.
"A..." Thư Nhiên phản hồi cho Từ Thận, là một tiếng nức nở tuyệt vọng.
Đêm đã khuya rồi.
Từ Thận đầu đầy mồ hôi nóng, dùng đủ mọi cách chơi đùa với vợ vừa mới cưới về của mình, tựa như một con dã thú nguyên thủy không biết thỏa mãn.
Đôi mắt Thư Nhiên đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương, vẫn nghiêng đầu không muốn nhìn mặt Từ Thận, thỉnh thoảng trước mắt lại hiện khuôn mặt của Từ Thận, Thư Nhiên bị gương mặt trẻ tuổi động tình của đối phương làm cho kinh diễm, trái tim đập thình thịch.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân cậu không dám nhìn Từ Thận.
Từ Thận cho rằng Thư Nhiên thẹn thùng, cũng không có miễn cưỡng Thư Nhiên nhất định phải nhìn mình.
Hiện tại hết thảy hắn đều đã rất thỏa mãn, Thư Nhiên không chỉ chịu làm với hắn, còn gọi hắn là chồng, giờ này khắc này, 10 ngón tay hai người đan vào nhau, lòng bàn tay hướng vào nhau.
Từ Thận cảm giác thần tiên cũng chỉ cần như vậy thôi, cả đời hắn cũng sẽ không quên đêm nay.
Chiếc quạt điện kêu lạch cạch ở cuối giường, gió thổi qua cũng không thể dập tắt lửa nóng trong phòng, chiếc gối sau gáy Thư Nhiên vẫn còn ướt đẫm mồ hôi
Gần 2 giờ sáng, Chu Huệ cùng tầng lầu thức dậy đi giải quyết nỗi buồn, phát hiện trong phòng bọn họ còn sáng đèn, lắc đầu, không thể hiểu được thế giới của đàn ông.
Cửa phòng của Chu Huệ bị hỏng, lúc mở sẽ có tiếng động nhỏ, Từ Thận nghe thấy tiếng động thì không nhúc nhích, nhẹ nhàng bịt miệng Thư Nhiên lại, thở dài nói một tiếng: "Chị em."
Hai người nín thở, chờ Chu Huệ trở về phòng, mới buông xuống cảnh giác.
Loại cảm giác lén lút này cũng không làm cho nhiệt tình tiêu tan, khi thời gian đến 2 giờ rưỡi, Thư Nhiên khàn giọng kêu ngừng, nói một đống lời tốt.
Lúc này không cần Từ Thận năn nỉ cậu, anh trai, chồng đều nói ra cả.
"Được rồi, biết em khó chịu, nghe lời em." Từ Thận rất vui mừng, cũng rất đau lòng Thư Nhiên là làm lần đầu tiên bèn thu binh.
Không giống như Thư Nhiên mất nửa cái mạng, tinh thần Từ Thận không bị ảnh hưởng, trước tiên xuống dưới lầu lấy nước ấm rửa sạch cho Thư Nhiên, sau đó còn thay đổi bộ khăn trải giường.
"Sao mới 3 giờ?" Từ Thận chuẩn bị tốt hết thảy, trong lúc vô tình nhìn đồng hồ, rất kinh ngạc.
"..." Thư Nhiên trợn trắng mắt, mềm nhũn nằm sấp nói: "Chính anh tới bao nhiêu lần, anh không đếm sao? ”
"Anh thật sự không để ý." Từ Thận ôm lấy Thư Nhiên từ phía sau, đưa tay tắt đèn.
Thư Nhiên muốn nói ôm nóng chết, nhưng rất mệt mỏi, lười nói chuyện, cứ thế nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Từ Thận trằn trọc không ngủ được, trong đầu vẫn là chuyện mây mưa vừa rồi, tuy nói đã làm 3 lần, nhưng hắn giống như Trư Bát Giới lần đầu ăn quả nhân sâm, ăn tươi nuốt sống rồi mà cảm giác vẫn không đủ tận hứng.
Lần sau, lần sau hắn nhất định tỉ mỉ thỏa mãn mới được.
Sáng hôm sau, Chu Huệ quen dậy sớm, sáng sớm dậy dọn dẹp nhà cửa.
Trong phòng bếp nhà Từ Thận gì cũng có, Chu Huệ khéo tay, rất nhanh đã làm xong điểm tâm sáng.
Vừa lúc Trần Khải đi thu dọn lưới, mang về một ít cá diếc to bằng bàn tay, rửa sạch bỏ vào trong cháo, rắc thêm chút hành hoa và gừng, tươi ngon vô cùng.
Trần Khải đói bụng, nhanh chóng bưng bát ăn, Chu Huệ nói: "Tôi gọi bọn họ dậy ăn sáng."
"Đừng." Trần Khải biết chuyện của Từ Thận và Thư Nhiên, hiện tại có lẽ vẫn là không thể rời xa nhau, nếu bị Chu Huệ bắt gặp thì hay rồi, vì thế xung phong nói: "Để tôi là được rồi, chị ăn trước đi."
Trần Khải cầm bắt chậm rãi đi lên lầu.
Đi tới trước cửa phòng ngủ Từ Thận, gõ cửa: "Này, mặt trời phơi khô mông rồi, hai người có dậy không?”
Thư Nhiên đêm qua 3 giờ mới đi ngủ, bị đánh thức hai mắt cay xè, bèn bật dậy tức giận mắng: "Mẹ nó..."
Bình thường cậu không hay mắng chửi tục tĩu lắm, chỉ có lúc đặc biệt sụp đổ mới nhảy ra một hai câu, ví dụ như hiện tại.
Ngoại trừ không đủ ngủ ra, cả người còn khó chịu, bị đánh thức quả thực muốn giết người.
Từ Thận cũng tỉnh, lần đầu tiên nghe Thư Nhiên chửi bậy, hắn buồn cười, sau đó vội vàng đứng lên ngăn tên ngốc Trần Khải kia.
"Em ngủ đi, để anh dậy đuổi nó." Từ Thận nhỏ giọng, hôn lên mặt Thư Nhiên rồi xuống giường.
Hắn đi gấp, tiện tay nhặt một cái quần mặc vào, mở cửa trừng Trần Khải nhỏ giọng mắng: "Trần Khải, ầm ĩ cái gì, mày bị ngu à?”
Trần Khải cũng trừng mắt, tầm mắt tuần tra trên người Từ Thận: "..."
Từ Thận theo tầm mắt Trần Khải cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình quên chưa mặc áo choàng đã ra ngoài.
Sự khác biệt giữa kết hôn và độc thân được thể hiện ngay lập tức.
____________________________
Mễ: Đây là bản cũ nha mọi người, mình edit vì nó có chút H, chứ bản mới của tác giả bị Tấn Giang sờ gáy lên cắt hết cảnh tân hôn rồi -_-, mình để bản mới ở dưới cmt nhé, vẫn có chút hơi khác ý:33.