Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

Chương 31





Cũng giống như hôm qua, nàng lẳng lặng đợi một lát, xác nhận trong sân không có động tĩnh gì, lúc này nàng mới cẩn thận trèo tường vào viện.

Vừa rơi xuống đất, lúc này nàng mới nhớ tới một chuyện quan trọng - - nàng quên mang củi cho Lục Thời Nghiễn.

Thôi quên chuyện đó đi.

Nàng trầm ngâm một chút, chuẩn bị sáng mai thức dậy lại đưa tới sau.

Dù sao ngày mai nàng cũng phải chuẩn bị hàng, cũng cần phải dậy sớm, hơn nửa đêm, Lục Thời Nghiễn cũng không nhóm lửa, củi lửa cũng không cần phải sốt ruột.

Lúc rón rén đi vào trong phòng, thoáng nhìn bếp lò và nồi dưới hành lang.

Nhìn rất sạch sẽ, không giống như đã nấu cơm.

Đương nhiên cũng có thể đã nấu cơm rồi, chỉ là Lục Thời Nghiễn thích sạch sẽ cho nên đã dọn rửa sạch sẽ.


Nhưng nàng khịt khịt mũi, trong gió mang theo mùi cỏ cây trong núi, nàng rất chắc chắn, Lục Thời Nghiễn hôm nay không hề sắc thuốc.

Hay là nàng sắc thuốc cho hắn?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị Trần Hi bóp nát.

Sắc thuốc tốn thời gian quá lâu, không có cách nào để nàng bảo đảm mình không bị Lục Thời Nghiễn phát hiện, còn không bằng để thuốc lại cho hắn, để hắn tự mình sắc.

Đương nhiên, nếu hắn thật sự bệnh rất nặng, không dậy nổi để sắc thuốc,vậy thì nàng khẳng định sẽ làm thay hắn.

Vốn định để thuốc và đồ đạc ở cửa, chờ đến lúc nàng trèo lên tường thì ném đá đánh thức Lục Thời Nghiễn dậy lấy đồ, nhưng đến gần mới phát hiện, cửa nhà chính không khóa, để lại một khe hở.

Trần Hi do dự một lát, vẫn quyết định vào xem tình hình của Lục Thời Nghiễn - - nếu bệnh không khỏi, hắn có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, Trần Hi vẫn có chút sợ.

Sau khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nàng không đi vào, mà đứng ở cửa cẩn thận lắng nghe một chút.

Một tiếng hít thở nhàn nhạt, giống như đã ngủ thiếp đi.

Sau khi nàng vào nhà, nhón chân đi vào trong, không phát ra một chút động tĩnh nào.

Vừa đi tới bên giường…
"Khụ! Khụ khụ khụ…"
Người đang ngủ trên giường, thân thể đột nhiên co rúm lại, nghiêng người bắt đầu ho khan.

Trần Hi: "! !"
Trần Hi sợ hãi, lập tức lắc mình trốn vào sau tủ.


Lục Thời Nghiễn ho đến nỗi ván giường cũng rung theo, người cũng ho đến mức tỉnh lại.

Nhưng hắn quá mệt mỏi, cả người cũng rơi vào hôn mê, sau khi tỉnh lại, ngồi dậy một chút, không ho nữa, nhưng không bao lâu lại ngủ thiếp đi.

Trước khi đi vào giấc ngủ lần nữa, hình như hắn ngửi được mùi thơm trong cơn hoảng hốt.

Vô cùng thơm, thơm đến nỗi có chút không chân thật.

Hắn cảm thấy do mình ho quá dữ dội nên mới lâm vào hôn mê, hơn nữa hắn thật sự rất mệt mỏi, cho nên cũng không để trong lòng.

Toàn thân Trần Hi cứng đờ, đứng yên sau tủ một lúc lâu.

Cho đến khi tiếng hít thở say ngủ của Lục Thời Nghiễn vang vọng trong phòng hồi lâu, lúc này, nàng mới di chuyển đôi chân đau nhức đi ra ngoài.

Hắn ho quá nghiêm trọng, phải đi khám bác sĩ, phải hốt thuốc đúng bệnh mới được.

Nếu không, cứ ho tiếp như vậy thì người đang khoẻ cũng phải ho đến mức tàn phế, chớ nói chi là thân thể Lục Thời Nghiễn vốn đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng cũng may, hắn không bị sốt.


Sau khi thu hồi bàn tay do thám trên trán hắn của mình với nguy cơ bị phát hiện, Trần Hi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Trên bàn đầu giường, đêm qua số nhân sâm và bánh táo đỏ củ từ mà nàng đưa đến vào hôm qua đã không còn.

Xem ra hắn không ghét ăn bánh táo đỏ củ từ, về sau có thể làm nhiều một chút để đưa tới cho hắn.

Nàng lấy ra kẹo mè đường đỏ và trứng chiên dầu mè từ trong lòng, cùng với thuốc và mấy lát sâm, đặt lên bàn bên cạnh giường.

Cũng không biết hắn hôm nay đã giải quyết cơm trưa và cơm tối như thế nào, ăn bánh ngọt?
Khi đặt trứng sống ở cùng một vị trí, Trần Hi phát hiện, trứng gà đã thiếu mất hai quả.

Sáng hôm nay, nàng mang theo năm quả trứng, mà giờ chỉ còn lại ba quả trên bàn.