Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

Chương 12





Thấy Lục Thời Nghiễn giận không kìm được, hận không thể nuốt sống nàng, Trần Hi không dám nói thêm câu nào.

Lúc này, sợ là đến nhìn hắn cũng không muốn nhìn nàng thêm một cái.

Lục Thời Nghiễn quả thật không muốn nhìn thấy nàng, lửa giận cuồn cuộn, hắn cũng quả thật không nói nên lời, chỉ giơ ngón tay chỉ vào cửa chính, ý bảo cô, cút.

Trần Hi mím môi, cúi người xin lỗi, rồi im lặng đi ra ngoài.

Đi tới cửa, nhớ tới thuốc bổ trong tay còn chưa đưa cho hắn, muốn đặt đồ ở trên tảng đá ở cửa, mới vừa cử động một chút, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng rống giận:
"Mang đi!"
Trần Hi thở dài trong lòng.

Ông trời đây là nhất định phải ép nàng trở thành nhân vật phản diện giống như trong nội dung cốt truyện, không chừa lại cho nàng một đường sống nào.

Sợ lại chọc giận Lục Thời Nghiễn, nàng không nói gì, chỉ cầm thuốc bổ lặng lẽ ra khỏi cửa nhà họ Lục.


Sau khi ra cửa, còn săn sóc đóng cửa lại, lúc này mới rời đi.

Trong sân, Lục Thời Nghiễn không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Hi, cho đến khi nàng thật sự rời đi, Lục Thời Nghiễn cố gắng chống đỡ một hơi cũng không chịu nổi nữa.

Hắn phun ra một ngụm máu, ngay sau đó trước mắt tối sầm, té xỉu trên mặt đất.

Trần Hi mang tâm sự nặng nề về đến nhà, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, cha mẹ Trần đã đi làm ruộng trở về.



Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con gái, bọn họ cho rằng bởi vì chuyện ban ngày cho nên nàng mới không vui, hai ông bà cũng không biết nên khuyên như thế nào, chỉ nghĩ rằng sẽ làm chút đồ ăn ngon, để cho con gái có thể vui vẻ một chút.

Trần Hi không có khẩu vị gì, nhưng nàng còn bệnh, trên đầu cũng có vết thương, phải ăn no mới có thể nhanh chóng khôi phục để ứng phó ác ý của nội dung vở kịch đối với nhân vật phản diện.

Chờ đến khi ăn cơm tối, cha Trần và mẹ Trần lập tức thúc giục nàng nhanh chóng đi ngủ, nghỉ ngơi cho thật tốt.

Trần Hi nằm ở trên giường, không cảm thấy buồn ngủ một chút nào.

Cũng không biết hiện tại Lục Thời Nghiễn thế nào, có bớt giận hay không.

Nhà hắn chỉ có mình hắn mà thôi, hắn lại còn bệnh nặng như vậy, đã ăn cơm tối chưa?
Trần Hi càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy bất an.

Vừa rồi khi nàng đi qua, Lục gia vắng ngắt, nhìn không giống như có người ở.


Hơn nữa, lúc nàng rời đi còn nhìn thấy bếp lò sắc thuốc ở dưới hành lang đã bị đánh đổ, bình thuốc nghiêng ở một bên, nhìn dấu vết trên mặt đất thì không giống như là mới vừa bị đổ.

Hắn không uống thuốc à?
Cũng chưa ăn cơm sao?
Ban đêm lạnh như vậy, thân thể hắn nhìn như gió vừa thổi đã bay đi, có thể chịu đựng được sao?
Trần Hi lăn qua lộn lại.

Cuối cùng nàng ngồi thẳng dậy.

Không được, nàng không yên tâm, vẫn phải đi một chuyến xem sao.

Cha Trần và mẹ Trần đều đã ngủ, Trần Hi suy nghĩ một chút, sau đó quyết định vẫn không nên cho bọn họ biết thì tốt hơn, trong bóng tối, nàng lén lút gói một chút điểm tâm mềm dễ tiêu hóa mà mẹ làm lúc cơm tối nhét vào trong ngực, leo ra ngoài từ cửa sổ.

Lại một lần nữa đến Lục gia, nàng đã ngựa quen đường cũ.

Đến nơi, nàng đang muốn đi vòng ra sau nhà, trèo tường đi vào đã thấy cửa lớn Lục gia có một khe hở không lớn không nhỏ.

Trần Hi: "! ?"
Chuyện gì xảy ra, Lục Thời Nghiễn ngủ không đóng cửa?

Hay là!
Nghĩ đến cái gì đó, nàng cũng bất chấp không vòng ra sau nhà nữa, vội vàng chạy tới.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy Lục Thời Nghiễn đang ngất xỉu trong sân.

Mí mắt Trần Hi giật giật, nàng hai ba bước tiến lên, run rẩy đưa tay dò xét miệng và mũi Lục Thời Nghiễn.

Xác định hắn vẫn còn thở, trái tim Trần Hi lúc này mới rơi xuống đất.

Nhưng hơi thở vẫn không đều, nàng cũng không để ý tới những chuyện khác, một tay vòng qua cổ, một tay ôm ngang đầu gối.

Mới vừa ôm theo kiểu công chúa, lòng Trần Hi liền trầm xuống.