Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối

Chương 27





Hôm nay Lâm Thiên Nguyên đã đi thăm hỏi nhà ông bà ngoại cô ấy.
Nhà họ Vu hồi trước làm công tác chính trị, khi trước quan hệ khăng khít với nhà họ Lâm, thậm chí từng có quan hệ thông gia ngắn ngủi.
Nhưng bởi vì một sự kiện vào mười chín năm trước, đã làm quan hệ sụp đổ.

Trong ngần ấy năm, Lâm Hoa Khôn nhiều lần tới cửa viếng thăm đều bị đóng cửa miễn tiếp, cũng chỉ có một mình Lâm Thiên Nguyên đến là sẽ không chịu phải ngăn cản.
"Bà ngoại ơi, ông ngoại đâu?"
Bà cụ Vu nhìn thấy Lâm Thiên Nguyên thì tươi cười tràn đầy trên mặt: "Thiên Nguyên à? Nào nào tới đây, ông ngoại cháu ngủ rồi, sao hôm nay tới rồi?"
"Đương nhiên là tới gặp thăm hai người, cũng muốn hỏi ngài một chuyện."
Lâm Thiên Nguyên ngồi ở bên cạnh bà cụ Vu, nắm lấy tay bà cụ, ánh mắt ngoan ngoãn thuỳ mị nhìn bà cụ.
Bà cụ Vu hỏi: "Muốn hỏi bà chuyện gì đấy?"
"Chính là......!muốn hỏi chuyện của mẹ cháu một chút."
Nụ cười trên mặt bà cụ Vu chợt cứng đờ: "Nó......!Cháu muốn hỏi cái gì?"
Nét cười của Lâm Thiên Nguyên thu lại hơn phân nửa, do dự một lát mới hỏi: "Lúc ấy mẹ cháu rời nhà, ngài không có đi tìm sao?"
Bà vụ Vu nhớ tới chuyện năm đó, thoáng lặng im mãi một hồi lâu, viền mắt không khỏi ươn ướt: "Có tìm, sao không tìm chứ."
"Không tìm được sao?"
"Không có."
Bà cụ Vu rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Lâm Thiên Nguyên, chuyển sang lấy gậy chống bên cạnh qua, đôi tay chống ở chóp gậy: "Năm đó không giống bây giờ, có công nghệ thông tin phát triển.

Mẹ của cháu rất thông minh, con bé không muốn để chúng ta tìm được, thì sao chúng ta có thể tìm được? Sau này, công nghệ thông tin phát triển rồi, vẫn tìm không thấy......"
Trong mắt bà cụ Vu trượt xuống vài giọt nước mắt, tiếng nghẹn ngào, giọng nói so với vừa rồi còn muốn khàn khàn già nua hơn vài phần: "Hình như con bé đã chết, không tìm thấy được, không bao giờ tìm thấy được."
Lòng Lâm Thiên Nguyên thít chặt, nhớ tới lời Vu Cửu nói thì hai mắt càng đỏ hơn, hồi lâu mới nói bất chấp: "Quả thật là mẹ cháu qua đời rồi."
Bà cụ Vu thoáng sửng sốt, cái tay già nua bộc phát ra sức lực mạnh mẽ, nắm lấy tay Lâm Thiên Nguyên thật chặt, kích động mà hỏi: "Cháu tìm được nó rồi?!"
Lời tàn nhẫn đã xoay chuyển hết mấy lần trong miệng Lâm Thiên Nguyên, rồi vẫn kiên quyết nói thành tiếng: "Vâng, mười lăm năm trước thì mẹ qua đời rồi."
Bà cụ Vu hoảng hốt lại đau khổ, tay đang run rẩy không ngừng: "Cháu, cháu tìm được nó như thế nào? Lúc ấy nó đã đi đâu, vì sao bà không tìm thấy nó? Con bé oán hận bà đến thế sao?"
Sau khi xác nhận thông tin từ bên chỗ Vu Cửu rồi, Lâm Thiên Nguyên đã điều tra sâu vào gia đình của cô.

Hóa ra mẹ của cô ấy sau khi chạy trốn đã sửa cái tên, từ Vu Cập Thanh đã đổi thành Vu An Thanh, sau này qua đời rồi cũng không có đi hủy thông tin đăng ký.
Ngay từ đầu cô ấy cho rằng Vu Cửu là em gái cùng cha cùng mẹ với mình, bởi vì Vu Cửu theo họ mẹ, tuổi tác lại vừa khéo có thể khớp với thời gian mẹ mình chạy trốn, xác suất rất lớn là chạy trốn khi đang mang bầu.
Mãi đến khi cô ấy tra được Vu Cửu là trẻ sinh non, lại nhìn thấy ảnh chụp hồi trẻ của bố mẹ Lăng, lúc này mới nhận ra được, Vu Cửu cũng không phải con gái của Lâm Hoa Khôn.
Tướng mạo của Vu Cửu, vì di truyền cách thế hệ mà trông giống bà cụ một phần, một phần còn lại khác là đã di truyền tướng mạo của mẹ.
Ngoài cái này ra, cô ấy còn tra được một việc càng đáng sợ hơn.
—— Bố Lăng là anh ruột của Lăng Nguyệt - mẹ kế của cô ấy.
Vì thế Lâm Thiên Nguyên đã cảm thấy thật ghê tởm một trận.

Mẹ đẻ mình thế mà cùng ở bên anh ruột của kẻ thứ ba, cũng đã sinh ra hai đứa con, hơn nữa khi xem hồ sơ, cuộc sống của hai người tuy rằng nghèo khó nhưng vô cùng hạnh phúc.
Điều khiến cô ấy cảm thấy bất mãn nhất là, Vu Cửu cùng Lâm Thiên Song, lại đều vì di truyền tướng mạo cách thế hệ với bà nội/bà ngoại nên không hẹn mà cùng khá là giống nhau.
Lâm Thiên Nguyên đau đầu hết tận mấy hôm, quan hệ như vậy thì thân thế Vu Cửu nhất định không thể nói ra ngoài, đặc biệt là dưới tình huống Vu Cửu còn thiết lập quan hệ với nhà họ Kỳ, bằng không thì nhất định sẽ dậy lên hỗn loạn cực lớn.
Vì thế, những nguồn tài liệu đó toàn bộ đã bị Lâm Thiên Nguyên tiêu hủy cùng sửa đổi.

Ngoại trừ cô ấy, sẽ không còn ai có thể tra được những quan hệ này trong đó nữa.
Lâm Thiên Nguyên chìm vào trong sự lặng im suy nghĩ của mình, liền cũng đã quên trả lời câu hỏi của bà cụ Vu, mãi đến khi bà cụ Vu lắc lắc tay của cô ấy, thì mới thức tỉnh về lại.
"Bà ngoại ơi, cháu muốn nói một chuyện cùng bà, chuyện này bà nhớ kỹ đừng nói với người ngoài......"
——
Tuy Lăng Thập mới năm nhất trung học, nhưng vì năng lực quá xuất sắc, cô bé đã vào đội tuyển thi Olympic Vật lý, hiện không đi học ở Trung học Bắc Quý nữa, mà là đã tiến hành huấn luyện ở Đại học Bắc Khai, chuẩn bị tham gia kỳ thi tỉnh trong kỳ nghỉ hè.

Gần đây cô bé phấn chấn vô cùng, hiện tại cô bé cũng coi như là đã cùng một trường với Vu Cửu, mỗi lần khi nghỉ ngơi đều sẽ chạy đi tìm Vu Cửu, thậm chí sẽ ngồi ở trong lớp của chị, cùng vào học với chị.
Bốn giờ chiều, Vu Cửu đã tan học, bên tay cô dắt lấy một Lăng Thập đang mang nụ cười ngọt nào.
"Hôm nay không cần huấn luyện thì lại phung phí hết một ngày cùng chị, cũng không đi nghỉ ngơi đàng hoàng."
Vu Cửu hiện tại không ở nội trú, nhưng ký túc xá phòng đơn của cô còn giữ lại, bèn đem ký túc xá đó cho Lăng Thập ở, như vậy thì không cần tốn nhiều công sức về ký túc xá Trung học Bắc Quý nghỉ ngơi.
"Em muốn ở cùng với chị mà."
Lăng Thập dừng bước chân, ôm lấy eo Vu Cửu, cái đầu nhỏ dựa vào trên người chị: "Dạo này chị đều thật bận, hiếm có một ngày em tóm được chị, lại không được dán vào chị sao?"
Vu Cửu cười, sờ sờ đầu Lăng Thập.

Cô có thể cảm giác được Lăng Thập đã cởi mở rất nhiều, trước kia vừa im lìm lại yên lặng.

Có lẽ là thoát khỏi bạo lực học đường rồi, lại có Kỳ Dụ Tinh, một người bạn tốt như vậy ở bên cạnh, mới giải phóng ra được bản tính bẩm sinh chăng.
Vu Cửu xoa xoa khuôn mặt của Lăng Thập: "Có đói không? Bây giờ dẫn em đi ăn có được không?"
"Được ạ."
Tất cả sự gần gũi thân mật của hai chị em thu vào hết trong mắt Lâm Thiên Nguyên, cô ấy đứng ở dưới tàng cây, dùng ánh mắt hâm mộ vui vẻ lâng lâng mà nhìn trông.

Hôm nay cô ấy tới, vốn là muốn đến gặp thử hai đứa em gái cùng mẹ khác cha này của mình, sẵn tiện làm quen với Lăng Thập một chút.
Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, làm cô ấy không dám chen chân vào, chỉ cần trông theo từ xa xa như vậy liền thoả mãn rồi.
"Cô nhỏ, không đi qua sao?"
Quản gia của Lâm Thiên Nguyên hỏi.

Ông ấy là quản gia do nhà họ Vu bên kia phái đến, cho nên là ông ấy biết quan hệ của Vu Cửu Lăng Thập với Lâm Thiên Nguyên.
"Không được......"
Lâm Thiên Nguyên cười, hơi lắc đầu, sự hiu quạnh trong mắt khó nén.

Cô ấy nhớ tới người mẹ đã sắp tan biến trong trí nhớ của mình, cũng đã nhớ tới chuyện năm đó mình bị mẹ vứt lại không chút do dự.
Mũi của quản gia thoáng đau xót, nỗi đau lòng đối với Lâm Thiên Nguyên suýt nữa muốn nhấn chìm ông ấy, vừa lúc gần đây nhà họ Vu cũng đã nói hết ra, suy nghĩ chốc lát, bèn quyết định đem chuyện không cho phép nhắc đến nhiều năm như thế nói hết với cô ấy.
"Cô nhỏ, thật ra năm đó khi cô lớn đi, còn đã đến trường của ngài, muốn dắt ngài cùng đi.

Chỉ là lúc ấy đã bị người của ngài Lâm đ ến tìm tới, nên cô lớn không có dẫn ngài đi thành công.

Chuyện này, lúc ấy hẳn là ngài có ấn tượng."
Lâm Thiên Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía quản gia, con người hơi chấn động, khóe môi run rẩy, đôi mắt ươn ướt với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy, nhưng ráng nhịn không để nước mắt rơi xuống.
Chuyện năm đó đương nhiên là cô ấy có ấn tượng.

Khi đó cô ấy đang ở trong lớp, đột nhiên người của bố mình xông vào lớp.

Nhớ khi đó cô ấy bị dọa đến khóc luôn rồi, sau khi về nhà còn phát hiện không thấy mẹ mình nữa.
Sau đó cô ấy hỏi đến mẹ mình và chuyện ngày đấy, thì tất cả mọi người giữ kín như bưng, đã trở thành một đề tài kiêng kị.
"Ông nói là thật?"
"Đúng vậy, nếu không phải năm đó ngài Lâm đã tìm tới, thì chắc chắn cô lớn sẽ mang ngài đi đấy."
Lâm Thiên Nguyên cứ khóc rồi khóc, liền thoáng bật cười, ngồi xổm dưới đất chôn đầu nơi giữa đầu gối mình, khúc mắc nhiều năm như vậy rốt cuộc buông xuống vào giờ phút này.
——
Gần đến sinh nhật Kỳ Dụ Tinh, Vu Cửu vốn tính hỏi Kỳ Dụ Văn mua quà gì tốt, ngặt nỗi người nọ giống như không quen biết Kỳ Dụ Tinh vậy, nửa ngày phóng không ra được cái rắm, Vu Cửu đành phải tự mình dẫn theo Lăng Thập đi mua rồi.
Ở trung tâm thương mại, Vu Cửu dạo đến đầu bù tóc rối, dù cho đi dạo phố mua sắm là bản tính trời sinh của phụ nữ, thì cô cũng không chịu nổi việc lang thang không mục đích như vậy.
Vu Cửu hỏi Lăng Thập: "Dụ Tinh thích cái gì, em biết không?"

Lăng Thập hơi lắc đầu, mờ mịt mà đặt câu hỏi: "Em không biết, chị ơi, cô ấy giống người có tiền như kia, thật sự sẽ muốn nhận quà sao? Không phải cô ấy muốn cái gì thì đều có thể mua sao?"
Lời Lăng Thập đã thức tỉnh Vu Cửu, chọn quà cho Kỳ Dụ Tinh ở trung tâm thương mại đúng là sai hoàn toàn, chắc chắc Kỳ Dụ Tinh không thiếu thứ đồ có thể dùng tiền để mua.
"Vậy em có cái ý kiến hay nào chăng?"
Lăng Thập thoáng nghĩ, nói: "Không bằng tự tay làm một cái bánh kem cho cô ấy đi?"
Vu Cửu cười khổ, sao lại bắt đầu thì là độ khó cấp địa ngục rồi: "Nhưng mà chị không biết."
"Em biết á, trường tụi em có mở lớp nấu ăn, từng dạy làm bánh kem, em cảm thấy em có thể."
"Được nha, vậy chị giao cho em đấy!"
"Không thành vấn đề!"
Sau khi lập kế hoạch xong, Vu Cửu liền đã dẫn theo Lăng Thập đến nhà với phòng bếp trang bị đầy đủ để làm bánh kem.
Lại là Kỳ Dụ Văn - người mãi mấy hôm rồi không xuất hiện, hôm nay phá lệ đã lại đây, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi bánh kem thơm ngon.
Cô ấy hơi ngẩn ngơ, không biết đã bao nhiêu năm trong nhà chưa từng đón sinh nhật cho Kỳ Dụ Tinh, hình như đều vẫn luôn chưa từng.
"Cô chủ lớn."
"Ừ?"
Cái xưng hô xa lạ này làm Kỳ Dụ Văn hoang mang mà ngẩng đầu lên, sau đó một muỗng bánh kem liền chọc ở bên miệng cô ấy, người đưa bánh kem dùng ánh mắt chờ mong sáng quắc mà nhìn cô ấy, giống như trong mắt chỉ có một mình cô ấy, đang bức thiết muốn đạt được sự thừa nhận của cô ấy.
Nhưng cô ấy cũng biết, đây là ảo tưởng của bản thân.
Vu Cửu hơi chọc vào miệng Kỳ Dụ Văn, nói thúc giục: "Há miệng, nếm thử nào."
Kỳ Dụ Văn do dự hết một chút, rồi liền há miệng ăn vào, mùi vị ngọt ngào lan tràn ở trong miệng, khiến giữa mày cô ấy giãn ra.
"Cô làm đấy sao?"
Vu Cửu thuận tay đến lau bánh kem nơi khóe môi Kỳ Dụ Văn: "Sao tôi có thể làm được? Cô là đã quên mấy món tôi làm cho cô khi trước rồi?"
Làm một người không biết nấu ăn, Vu Cửu đương nhiên hâm mộ mà lại sùng bái Lăng Thập, người còn nhỏ tuổi đã biết làm bánh kem, cũng không rảnh để ý chuyện còn có thù oán với Kỳ Dụ Văn, nên đã có hành động nóng lòng muốn cô ấy nếm thử bánh kem vừa rồi.
Kỳ Dụ Văn còn sững sờ tại chỗ, trên tay cô ấy sờ sờ khóe môi mình, đang nghĩ mới nãy Vu Cửu giúp mình lau khóe miệng có phải ảo giác hay không.
Ngón tay Vu Cửu thoáng vân vê, quẹt đi bánh kem nơi đầu ngón tay, đột nhiên thấy lúng túng, xoay người đi về hướng phòng bếp, tiện thể thoáng đổi đề tài, nói: "Là của em gái tôi làm, ăn ngon ha? Hôm nay chỉ là tính làm thử một chút."
"Làm bánh kem để chi?"
"Tặng em gái cô á, không phải sắp sinh nhật em gái cô rồi sao? Tiểu Thập làm bánh kem ăn ngon như vậy, chắc hẳn Dụ Tinh sẽ thích đây."
Kỳ Dụ Văn đi theo phía sau cô, đi vào phòng bếp, nhìn thoáng qua dáng vẻ Vu Cửu ăn vụng bánh kem, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng rõ rệt.
Lăng Thập đã trông thấy, vội giật lại cái muỗng của Vu Cửu, nói: "Chị, không thể ăn nữa đâu!"
Vu Cửu ngoan ngoãn mà nói: "Được rồi mà, chị không ăn nữa, đều dành cho Dụ Tinh."
"Này chỉ là hàng thử nghiệm thôi."
Kỳ Dụ Văn hỏi: "Cô muốn mừng sinh nhật cho Kỳ Dụ Tinh?"
Vu Cửu quay đầu lại nhìn cô ấy với vẻ rất ngạc nhiên.

Bản thân cũng chưa nói muốn mừng sinh nhật cho Kỳ Dụ Tinh nhỉ, chỉ là nói đem bánh kem coi như quà tặng cô bé mà thôi.

Có điều câu nói này trái lại đã báo cho Vu Cửu biết một thông tin.
"Nhà các cô không đón mừng cho em ấy sao?"
"Bình thường không đón, chúng tôi đều bận.

Vào lúc sinh nhật thì con bé thường xuyên chạy ra ngoài gây rối, hai người buộc con bé ở trong nhà ăn sinh nhật cũng tốt."
Vu Cửu: "......"
Lăng Thập đang bận rộn đã nói thầm một câu: "Khó trách cô ấy không thích nhà các cô."
Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu thoáng nhìn Lăng Thập một cái, trong lòng có tí bất mãn.

Cô ấy không thích người khác chỉ trỏ này nọ về chuyện nhà cô ấy.

Vu Cửu đá cô ấy một cú, khẽ nói nhắc nhở ở bên tai cô ấy: "Cái ánh mắt này của cô là gì đấy? Thu về đi!"
Đôi mắt Kỳ Dụ Văn rũ thấp, nhẹ nhàng túm lấy cổ tay Vu Cửu dẫn cô ra khỏi phòng bếp: "Hôm nay tôi có chuyện hỏi cô."
Vu Cửu rút tay về lại, xoay người ngồi ở trên sofa: "Nói đi."
"Cô với Lâm Thiên Nguyên là quan hệ gì?"
Gần đây cô ấy phát hiện Lâm Thiên Nguyên thường xuyên xuất hiện bên cạnh Vu Cửu, nhưng lại không có tiến đến quấy rầy, rất giống một kẻ rình mò bi3n thái, khiến Kỳ Dụ Văn không thể không để ý.
Vu Cửu thầm nghĩ gần đây cũng không có giao lưu gì với Lâm Thiên Nguyên nhở, sao Kỳ Dụ Văn lại có ý kiến rồi?
Ngón tay cô quấn vào tóc mình, lười nhác mà nói: "Lâm Thiên Nguyên? Bà chủ tôi á, làm sao vậy?"
Kỳ Dụ Văn hơi c ắn môi dưới, nghẹn trong lòng một nỗi ghen tuông, dáng vẻ giả bộ bình tĩnh mà hỏi: "Chị ấy......!thích cô?"
Vu Cửu hơi ngẩn người, rồi lập tức cười toang toác, ngã vào trên sofa cười đến nước mắt cũng đã chảy ra tới.
Kỳ Dụ Văn có tí xấu hổ, rõ ràng suy đoán của mình rất hợp lý, nhưng thoáng bị Vu Cửu cười như vậy thì cô ấy liền đã chột dạ, giống như là mình đã nói lời ngu độn gì vậy.
"Cô nghĩ quái dị cái gì vậy!"
Vu Cửu dùng đầu ngón tay chùi đi nước mắt nơi khóe mắt, lại cười hết một hồi lâu mới nói: "Cô đừng có suốt ngày không có việc gì thì sắp đặt tôi, ai thích tôi chứ Lâm Thiên Nguyên cũng không thể nào thích tôi."
Cô ấy chính là chị ruột của tôi đấy!
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, tận dụng triệt để mà hỏi: "Còn tôi thì sao?"
Nụ cười nơi khóe môi Vu Cửu hãy còn đó, ngay lập tức chưa phản ứng lại kịp: "Cô? Cô thế nào chứ?"
Kỳ Dụ Văn hơi mở miệng, ý thức được sự lỗ m ãng trong lời của mình vừa rồi, cũng nhận ra được Vu Cửu có thể chỉ đang lảng tránh cái đề tài này trong tiềm thức, ngoảnh đầu đi thoáng nói câu lạnh nhạt: "Không có gì, đã nói nhầm."
Đột nhiên cảm thấy mất hứng vô cùng, mỗi lần cô ấy đều tới trong vui vui vẻ vẻ, lại đều phải mang theo thất vọng mà đi.
Kỳ Dụ Văn tới nơi này chỉ là muốn hỏi Vu Cửu một vấn đề kia mà thôi, nếu đã hỏi xong rồi thì không cần phải ở lại nữa, liền đứng dậy muốn rời đi rồi.
Vu Cửu nhìn bóng dáng cô ấy mà không hiểu ra sao cả, khi vừa mới tới còn tốt đẹp đây, lúc này sao mà liền xịu mặt rồi.
Mình cũng chả làm cái gì nhé?
Hôm nay tâm trạng Vu Cửu tốt, bèn đã gọi giữ cô ấy lại, hỏi: "Kỳ Dụ Văn, có phải cô có tâm sự hay không?"
Lòng Kỳ Dụ Văn nứt toác ra một kẽ hở, một dòng nước ấm chảy qua trong đó, nhưng quả thật quá nhỏ bé mà đã bị cô ấy phớt lời, cô ấy trả lời: "Tôi có thể có chuyện gì chứ?"
Cửa lớn đã đóng lại, không trông thấy Vu Cửu, cũng không nghe được tiếng của cô ấy nữa.
Kỳ Dụ Văn khó chịu trong lòng, trước kia cô ấy đều không thích bị hỏi cái kiểu câu hỏi này.

Hiện tại nghe Vu Cửu hỏi như vậy, thế mà lại có một loại ảo giác rằng Vu Cửu đang quan tâm cô ấy.
Nhưng cô ấy hiểu rất rõ Vu Cửu, biết chắc chắn là người này sẽ không quan tâm mình, cùng lắm chỉ là đang khách sáo, bằng không thì chính là chuẩn bị muốn nói móc mình.
Vu Cửu chính là như vậy, sự quan tâm thi thoảng thể hiện ra với cô ấy đều có vẻ giả trân giả tạo, làm người ta không dám vui mừng, bằng không thì trông vẻ nực cười.
Nhưng cô ấy vẫn đang chờ mong Vu Cửu có thể đuổi theo ra ngoài tìm mình.
Trong khoảng thời gian sống chung cùng Vu Cửu này, Kỳ Dụ Văn phát hiện cô chẳng thèm bận tâm đối với việc đời, thậm chí có thể rất nghiêm túc mà nói bản thân cô là một kẻ "không chút vướng bận".
Đối mặt với người như vậy, Kỳ Dụ Văn vô cùng muốn nhìn thấy cái dáng vẻ người nội tâm mạnh mẽ, ngoài nóng trong lạnh này phải lòng mình, càng mong muốn cái người kiêu ngạo này trở thành viên kẹo mềm duy nhất thuộc về mình.
Nhưng ai có thể ngờ được, đã qua lâu như vậy rồi, cô ấy cũng chẳng đạt được cái gì, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ Vu Cửu thiên vị thích người khác, ví dụ như Lăng Thập, thậm chí là Kỳ Dụ Tinh, Lâm Thiên Nguyên.
Đây dường như không đáng để Kỳ Dụ Văn phẫn nộ cùng ghen ghét như vậy, chung quy thì cô ấy không thích Vu Cửu không tồn tại cầu mà không được, muốn thực hiện dự tính ban đầu bắt đầu đoạn quan hệ này với cô, cũng không bao giờ cho rằng là chuyện dễ.
Nhưng mà cô ấy lại không nhịn được nghĩ đến, không nhịn được để ý tới, vội vã nóng lòng, ngập tràn chờ mong.
Kỳ Dụ Văn ngồi ở trên xe mình lẳng lặng chờ đợi, mười phút, hai mươi phút, nửa tiếng đã trôi qua, cánh cửa kia cũng chẳng có một chút dấu hiệu muốn mở ra nào.
Cô ấy càng nghĩ càng không cam lòng, cầm lòng không đậu thoáng nện vô-lăng một cái, xe phát ra tiếng còi vang dội dài lâu, đã hù phải Vu Cửu ở trong nhà.
Vu Cửu mở cửa lớn ra, nhìn thấy xe Kỳ Dụ Văn còn chưa lái đi bèn đi qua đến, hỏi: "Cô còn chưa đi à?"
Kỳ Dụ Văn không nhìn cô, làm một khuôn mặt thối, dẫu thế nào cũng không nói một lời.
Vu Cửu quyết đoán mở cửa xe chỗ ghế phụ phía trước, muốn lôi cô ấy ra đây: "Nếu tâm trạng đã kém như vậy thì đừng lái xe, kẻo đến lúc đó xảy ra tai nạn xe cộ muốn đổ tại tôi."
Một bàn tay Kỳ Dụ Văn tóm lấy vô-lăng, ngồi ở ghế lái một cách ổn định vững chắc: "Cô làm gì đó?"
Vu Cửu thấy kéo cô ấy không nhúc nhích thì đành thôi, một bàn tay vịn ở trên cửa xe, một chân bước lên xe, khom lưng xuống nhìn cái vẻ mặt làm mình làm mẩy giống y như cô bé con kia của Kỳ Dụ Văn.
"Chắc không phải là cô muốn tôi dỗ cô nhỉ?"
Kỳ Dụ Văn cứ nhìn Vu Cửu như vậy, thầm nghĩ sao mà người này cũng không biết nói một câu tốt đẹp nào, duỗi chân đá cái chân kia của Vu Cửu xuống: "Đứng chả nên hồn, một đứa con gái mà suốt ngày côn đồ lưu manh."
"Cô quản lý tôi à!"
Vu Cửu dứt khoát không giỡn với cô ấy nữa, dựng thẳng người rồi nhẹ nhàng gõ gõ cửa xe: "Xuống xe đi cô chủ lớn, mời cô ăn bánh kem.

Tuy rằng tôi không biết vì sao cô lại giận nữa, nhưng bánh kem trong nhà ăn không hết, cô hỗ trợ gánh phần một chút."
Lúc này một nét cười le lói mới lặng lẽ hiển hiện ra nơi khóe môi Kỳ Dụ Văn, ánh nhìn qua khóe mắt phẩy đến Vu Cửu: "Ăn không vô nữa thì cho tôi ăn, cô rất biết tính toán."
"Học theo cô đấy, đi thôi."
Vu Cửu thừa dịp đã kéo cô ấy xuống đến.
Chờ khi Kỳ Dụ Văn tỉnh táo lại, thì cũng đã ngồi ở trước bàn ăn rồi, cô ấy có hơi quên mất vừa nãy đã xảy ra cái gì.
Dường như là cô ấy bị Vu Cửu dắt vào tới trong, lại hình như là mình ngoan ngoãn theo sau cô đi vào tới.

Kỳ Dụ Văn cũng không rõ vì sao chuyện sẽ luôn biến thành như vậy.

Tuy rằng Vu Cửu thì luôn chọc cô ấy tức giận, nhưng chỉ cần Vu Cửu biểu hiện ra sự bày tỏ thiện chí vờ vĩnh, thì trước tiên hết cô ấy đều sẽ xóa đi oán giận đối với Vu Cửu, sau đó coi như cũng chưa từng xảy ra cái gì.
Cô ấy cũng cảm thấy phải chăng mình dễ xử gọn quá luôn rồi hay không.
Vu Cửu bưng ra một chiếc bánh kem nhỏ đặt ở trước mặt Kỳ Dụ Văn, một cái muỗng nhỏ cũng theo đó nhét vào trên tay cô ấy: "Ăn chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt."
"Cô không ăn à?"
"Tôi không thể ăn quá nhiều, cô đừng quan tâm tôi nữa, ăn của cô đi."
Vu Cửu ghé vào trên bàn, rung chân vẻ hết sức không kiên nhẫn, ánh mắt không ngừng chuyển giữa bánh kem và trên người Kỳ Dụ Văn, thoang thoáng đang thúc giục.
Cái muỗng nhỏ của Kỳ Dụ Văn khẽ xắn ở bên rìa bánh kem, lại lần lữa không ăn: "Ăn đồ ngọt thì tâm trạng thật sự sẽ tốt à? Hay là lời đồn."
Vu Cửu thẳng eo lên, tay phải đỡ lấy đầu, nhìn Kỳ Dụ Văn: "Tâm trạng liệu có thể tốt hay không, phải thử xem mới biết được."
"Được thôi."
Dưới cái nhìn chăm chú của Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn đã ăn vào một miếng bánh kem, nhưng luôn cảm thấy chẳng có thơm ngon như cái miếng vừa nãy khi vào cửa Vu Cửu đút mình ăn kia.
Nghĩ như vậy, cô ấy đã buông cái muỗng xuống, cô ấy đánh cuộc liệu Vu Cửu sẽ tới đút mình hay không.
"Không ăn nữa."
Vu Cửu trợn to đôi mắt, theo sau đó lại nhíu mày lên: "Vì sao không ăn nữa? Không hợp khẩu vị? Nếu cô dám nói phải, tôi liền quăng cô ra ngoài."
Kỳ Dụ Văn khoanh đôi tay, một vẻ mặt lạnh nhạt kiêu ngạo mà nói: "Còn được đi."
Đích thực là còn được, Kỳ Dụ Văn từng ăn đủ loại bánh kem thương hiệu lớn có tiếng, ăn cái bánh kem không có tăng buff Vu Cửu đút cho ăn này, quả thật liền đã cảm thấy rất bình thường.
"Tôi cảm thấy rất ngon mà, cô không ăn thì tôi tự ăn, đúng là không biết ngon dở."
Vu Cửu đến phòng bếp rồi cầm một cái muỗng ra tới, mới ăn một miếng liền nhớ tới chuyện thân thể mình không tốt, không thể ăn quá nhiều, lại buông cái muỗng xuống, đẩy bánh kem đến trước mặt Kỳ Dụ Văn, nửa bụm mặt khơi khơi mà nói: "Cô ăn đi, tôi không thể ăn."
Kỳ Dụ Văn hơi hơi nghiêng đầu đi: "Tôi không ăn."
Vu Cửu cầm cái muỗng của Kỳ Dụ Văn lên, thoáng múc một cái thật bự, một tay kia tóm cằm của Kỳ Dụ Văn rồi cưỡng ép nhét vào: "Ăn cho chụy!"
Kỳ Dụ Văn trợn to đôi mắt vẻ kinh hoàng: "Đừng......!ưm..."
Sao không giống với dự tính!
Kỳ Dụ Văn bị Vu Cửu cưỡng ép đút ăn bánh kem xong rồi, cuối cùng đôi tay cô ấy đan ngón vào nhau đặt ở trên bàn, nhai một khối bánh kem bự trong miệng với vẻ khó chịu.
Chân mang dép lê trong nhà của Vu Cửu dưới bàn đạp lên chân Kỳ Dụ Văn, nhìn mặt cô ấy khi bị nhồi bánh kem đến mức phồng phồng lên thì cười đến thật vui vẻ: "Đừng có phun bỏ, nhớ ăn hết nha."
Vất vả lắm Kỳ Dụ Văn mới nuốt bánh kem xuống, một tờ khăn giấy màu trắng liền dán ở bên môi mình: "Lau khóe miệng chút đi."
Kỳ Dụ Văn chùi miệng mình, hơi bất mãn mà oán trách: "Vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô như vậy đấy."
"Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ, dù cho cô là CEO ngàn tỷ thì cũng phải hưởng ứng lời kêu gọi từ Chiến dịch "sạch đ ĩa" (nhằm tránh lãng phí lương thực) của quốc gia."
Vu Cửu nhìn nhìn Lăng Thập còn đang bận rộn ở phòng bếp, thầm nghĩ phỏng chừng còn sẽ có rất nhiều hàng thử nghiệm, bèn quay đầu lại hỏi Kỳ Dụ Văn: "Vẫn ăn chứ? Phòng bếp còn đó."
"Không ăn nữa."
Kỳ Dụ Văn cảm thấy cả đời này của mình cũng sẽ không muốn ăn bánh kem nữa......!Nhưng cái mà Vu Cửu dịu dàng đút ăn thì có thể suy xét.
Vu Cửu bưng dĩa lên đi về hướng phòng bếp, liền nghe Kỳ Dụ Văn ở đằng sau nói: "Đêm nay tôi ngủ ở chỗ này."
"Liên quan gì với tôi? Đừng tới phiền tôi là được."
Kỳ Dụ Văn cúi đầu cười cười, lấy ra di động từ trong túi gọi cuộc điện thoại, trong giọng điệu của người cả ngày đều là áp suất thấp đã mang theo sự nhẹ nhàng: "Chú Đường à, đêm nay tôi ở chỗ này của Vu Cửu không quay về nữa, sáng mai chú qua đây là được."
Sau khi ngắt điện thoại, Kỳ Dụ Văn nhìn về phía Vu Cửu trong phòng bếp.

Cô không biết nấu nướng, chỉ có thể đứng ở phía sau Lăng Thập mà nhìn, rõ ràng là chị, lại giống như em gái vậy.
Vô cùng may mắn là phòng bếp trong nhà Kỳ Dụ Văn theo phương thức nửa mở, có thể để cô ấy nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Vu Cửu ở trong phòng bếp.
Vu Cửu trong phòng bếp nghiêng đầu, giơ lên cái muỗng trên tay, nói: "Nhìn gì mà nhìn? Cô đây là còn muốn ăn à?"
Kỳ Dụ Văn chợt sửng sốt, vội dời tầm mắt ra, đứng dậy đi về trên lầu.
Bậc thang trước mắt giảm bớt từng bậc từng bậc, âm thanh truyền đến từ phòng bếp cũng càng lúc càng nhỏ, vị ngọt đầu lưỡi cũng đang biến mất từng chút một.
Ăn bánh kem rồi thì tâm trạng sẽ tốt sao? Chưa chắc.
Vị ngọt của bánh kem từ trong miệng sẽ tan biến, sẽ không lâu dài.

Nhưng Vu Cửu nhìn cô ấy thêm, quan tâm cô ấy hơn vài câu, thì cô ấy sẽ ghi vào trong lòng.

Mỗi lần nhớ tới, sẽ tự nếm thấy dư vị ngọt ngào.
Đây mới là đồ ngọt mà cô ấy muốn.

.