Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 69




Edit: Trúc Điện chủ

Toàn bộ khu vực Đông Nam Vĩnh Nguyên triều đều cắm lên cờ xí của quân Xích Hạ, từ đây, quân Xích Hạ cuối cùng cũng đi vào trong tầm mắt những người có địa vị cao.

Kinh thành.

Lúc Hoàng đế và Quý phi nghe được tin tức này, lại là ngoảnh mặt làm ngơ.

Có thần tử khuyên nhủ: “Hoàng thượng, không thể tùy ý để quân Xích Hạ phát triển an toàn, nếu không…”

“Cẩu đại nhân…” Lữ Quý phi chăm chú thưởng thức móng tay mới được sơn, không chút để ý nói: “Không phải trước kia ở phía Đông Nam cũng có hải tặc sao, cũng không thấy các ngươi nhảy chồm chồm như vậy, bây giờ chẳng qua là đổi một đợt người, các ngươi ầm ĩ cái gì chứ.”

Cẩu đại nhân bực bội, cố kiềm nén nói: “Hoàng thượng, việc này hoàn toàn không giống thế, hải tặc lúc trước là…”
“Choang” một tiếng, ly sứ xinh đẹp vỡ vụn trên đại điện, âm thanh chói tai.

Lữ Quý phi ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao, bổn cung nói không ai nghe có đúng không?”

Nàng ta lập tức níu chặt tay Hoàng đế: “Hoàng thượng, ngài nhìn xem thần tử của ngài bắt nạt ta như vậy đó kìa.”

Hoàng đế cũng không cao hứng, quát lớn: “Cẩu ái khanh, trẫm đã nói rất nhiều lần ở trên triều đình. Ái phi không khác gì với trẫm, nếu lần sau ngươi còn chấp mê bất ngộ, thì dọn dẹp trước về quê cấy cày đi thôi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Hoàng thượng nói rất đúng, Cẩu đại nhân già cả mắt mờ, không viết nổi nữa, vẫn nên sớm rút lui về quê hầu hạ hoa màu đi.”

“Xuất thân chân đất chính là hạ tiện!”

“Ha ha ha ha ha ha…”

Trên triều đình, tiếng cười nhạo khó nghe hết đợt này đến đợt khác, Cẩu đại nhân nhìn xung quanh, tinh thần hoảng hốt, trong lúc nhất thời vậy mà không biết bản thân mình đang đứng ở trong triều hay trong ổ yêu ma.
Ngực ông ta quặn đau, cổ họng có vị tanh ngọt, cuối cùng không nhịn được, phun ra một búng máu tươi, đờ đẫn ngã thẳng xuống đất, rồi sau đó không còn động tĩnh.

Trên triều đình, tiếng cười cứng lại.

Qua một lúc lâu mới có người run rẩy nói: “Bẩm Hoàng thượng, nương nương, Cẩu đại nhân, ông ấy đã không còn thở.”

Ầm…

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Tin tức này cũng trong thời gian nhanh nhất được truyền đi.

Phủ Quốc công nhận được tin tức sớm nhất, Quốc công đương nhiệm đang chơi cờ cùng lão gia tử, Trương Hựu ngồi xem ở một bên, sau khi hạ nhân báo tin, thư phòng lâm vào tĩnh mịch.

Ngón tay lão gia tử buông lỏng, viên cờ đen trên tay rơi xuống, phá hỏng cả ván cờ.

Một lúc lâu sau ông thở dài: “Thật là tạo nghiệt mà.”

Mi mắt Trương Hựu khép hờ, nhẹ nhàng nói: “Cẩu đại nhân đi rồi, nhưng mà đáng thương Cẩu phu nhân cùng tiểu nhi nữ còn ở lại.”
Trương gia còn chưa thương lượng được cái gì, vào lúc giữa trưa, Cẩu gia cháy, nghe đồn Cẩu phu nhân mang theo tiểu nữ nhi duy nhất tuẫn tình, thật là cảm động đất trời.

Vệ thị vừa mới qua đây, vị Quốc công phu nhân đương nhiệm mặc một chiếc áo bó eo bằng sa tanh, phía dưới mặc váy có hoa văn tường vân viền chỉ vàng, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích, ưu nhã quý khí. Nhưng sắc mặt bà có hơi tiều tụy, bà nghe nói việc này mũi đau xót, vành mắt cũng đỏ lên.

Trương Hựu lo lắng nói: “Mẫu thân.”

“Phu nhân.” Quốc công đương nhiệm cũng nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Vệ thị dùng khăn gấm chấm chấm khóe mắt, miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Ta không sao, ta chỉ nghĩ đến tiểu nữ nhi kia năm nay cũng mới mười hai, mười ba tuổi, còn nhỏ như vậy đã… Đã không còn nữa. Thật làm người ta quá tiếc nuối.” Túc Túc của bà cũng mới mười hai, mười ba tuổi đã bị tách khỏi người trong nhà, với thế đạo hiện giờ, Túc Túc có còn sống hay không, sống như thế nào, bà cũng không dám nghĩ đến.
Chỉ có phái người đi tìm, vẫn luôn tìm, có đôi khi bà sợ tìm được người rồi lại biết được nữ nhi phải chịu đủ loại cực khổ, nhưng lại càng sợ cả đời này đều không tìm được.

Mọi người đều trầm mặc.

Phu thể Cẩu gia vốn có hai nhi tử, đáng tiếc bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đều đã chết. Sau này Cẩu phu nhân lớn tuổi rồi mới sinh được một nữ nhi, cho dù Cẩu đại nhân là người nghiêm túc như vậy cũng vô cùng yêu thương tiểu nữ nhi duy nhất này.

Cẩu đại nhân đã chết, cho dù Cẩu phu nhân có khổ sở, nhưng vì tiểu nữ nhi cũng sẽ kiên cường sống tiếp, sao có thể mang theo tiểu nữ nhi cùng nhau tuẫn tình, lấy phương thức hỏa thiêu cực đoan chứ.

Trương Hựu bất đắc dĩ thở dài: “Cẩu đại nhân thật sự một lòng yêu nước, đáng tiếc đặt tình cảm sai nơi rồi.” Trung sai quân rồi.
Lữ thị là loại phụ nữ trong thâm cung, không hiểu được lợi và hại trong đó, còn tưởng rằng khu vực Đông Nam chỉ đổi chủ nhân thôi.

Trước kia tuy rằng Đông Nam có hải tặc hoành hành, lại tự thành một cỗ thế lực, nhưng xung quanh còn có những thế lực to nhỏ khác nữa.

Thế lực phân tán, cũng không thể có được thành tựu gì.

Nhưng mà hiện giờ, toàn bộ Đông Nam đều bị quân Xích Hạ tiếp nhận, có thế lực hoàn chỉnh thì không thể tiếp tục khinh thường. Sự uy hϊếp với Vĩnh Nguyên triều cũng tăng cao rất nhiều.

Nhưng, vậy thì sao chứ?

Trong lòng Trương Hựu rất tò mò đối với quân Xích Hạ, nếu đối phương có đủ nhân ái thân thiện, có lẽ chính là minh chủ thời loạn cũng không chừng.

Hắn chôn ý tưởng này xuống tận đáy lòng, nếu là trước đây, có lẽ hắn còn có thể tìm Thôi gia huynh đệ nói chuyện, mà bây giờ…
Không nói thì cũng vậy.

Quốc công gia mềm mỏng nhỏ nhẹ trấn an phu nhân, rồi cho người đưa Vệ thị đi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người tổ tôn.

Trương Hựu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói lời nào.

Lão gia tử và nhi tử hai mặt nhìn nhau.

Lão gia tử: “Ngươi không muốn nói gì à?”

Quốc công: “Mặc cho số phận vậy.”

Lão gia tử tức đến muốn đấm nhi tử một cái: “Ta ở đây mà ngươi còn muốn chơi tâm nhãn à.”

Quốc công không nói lời nào.

Lão gia tử hừ một tiếng, ném xuống một câu “đừng đi quá xa” rồi đi luôn.

Sau đó chính là Quốc công cùng Trương Hựu hai cha con hai mặt nhìn nhau.

Quốc công gia vỗ vỗ bả vai nhi tử: “Hựu nhi, con cũng lớn rồi, nên chưởng sự.”

Khóe miệng Trương Hựu co rút: “Vâng, phụ thân.”

Màn đêm buông xuống, có mấy chục người mặc đồ đen suốt đêm rời khỏi kinh thành, đi Liên Châu trước.
Mà cùng lúc đó, mật tin Triệu Chu đưa về hoàng cung cũng đã được trả lời, người tiếp nhận chức vụ của hắn ta ít ngày nữa sẽ đến, hắn ta có thể rút.

Thôi Phất yên lặng trở về phòng, yên lặng đề bút, yên lặng đưa tin ra ngoài.

Đi theo một cái bao cỏ cuồng vọng tự đại lại còn ngu như vậy, việc đánh cắp tình báo gì đó, thật sự là không có một tí khó khăn nào.

Thôi Phất đưa tin xong, đứng ở đình viện, nhìn lên không trung một góc bốn mươi lăm độ, ánh mắt đẹp đẽ mà ưu thương.

Cái này có lẽ chính là người ở vị trí cao không tránh khỏi bị lạnh.

Nhất Niệm còn chưa trở về, phong thư này được thẳng đưa đến tay Trương Túc.

Trương Túc gần như theo thói quen muốn nói việc này với Nhất Niệm thông qua kính truyền âm. Nhưng vào lúc cuối cùng, nàng lại nhịn xuống.
Hệ thống: “Ký chủ làm sao vậy?”

Trương Túc vuốt ve kính truyền âm, cuối cùng thả kính vào lại trong hộp.

Sau đó nàng ngồi trở lại bàn, nhìn thư tín đặt trên bàn, nàng nói với hệ thống: “Hệ thống ca, ta muốn tự mình đưa ra quyết định.”

Hệ thống: “Hử?”

Trong lòng Trương Túc có chút thấp thỏm: “Ta có thể chứ?”

Cho tới nay, đa phần đều là nàng thương lượng với Nhất Niệm, để nàng tự mình ra quyết định, đột nhiên nàng có chút không thoải mái.

Hệ thống khó hiểu: “Vì sao không thể, trước khi gặp Nhất Niệm, chẳng lẽ không phải đều là ký chủ tự mình quyết định à?”

“Đúng thì tốt, sai thì thôi, chỉ cần ký chủ gánh vác được hậu quả là được.”

Cái này là nói đến sống chết mà.

Bây giờ nàng không phải chỉ có một mình, nếu nàng ra quyết định sai lầm, ảnh hưởng chính là hàng ngàn hàng vạn người.
Một người một hệ thống trầm mặc, sau một lúc lâu, hệ thống nói: “Ký chủ hiện tại có bao nhiêu điểm công đức. Có muốn nhìn không?”

Đôi mắt Trương Túc sáng ngời.

Đúng vậy, hiện giờ nàng có trách nhiệm lớn hơn, vậy điểm công đức cũng có nhiều hơn mà.

Nếu nói tiền là lá gan của một người. Như vậy điểm công đức chính là lá gan của Trương Túc.

Nàng gọi Trương Điềm Điềm tới, tiểu cô nương đã rất lâu không được gặp nàng, việc đầu tiên là ôm nàng thật chặt.

Trương Túc kệ cho nàng ôm đủ, sau đó giơ tay vuốt ve đầu Điềm Điềm: “Ngươi cao lên rồi.”

Trương Điềm Điềm mím môi, không nói lời nào.

Đột nhiên Trương Túc có chút áy náy, nàng đè chút cảm xúc này xuống, ôn hòa nói: “Giúp ta làm một chuyện.”

Trương Điềm Điềm vẫn chăm chú nhìn nàng.

Trương Túc: “Triều đình mới phái người đi tiếp nhận chức vụ của Triệu Chu, ta hy vọng ngươi cướp… Cướp người về đây.” May quá suýt nữa nói cướp gϊếŧ rồi.
“Sau đó, phái một người thế thân giống như vậy, hiểu ý ta chứ?”

Trương Điềm Điềm chớp chớp mắt.

Trương Túc xoa nắn khuôn mặt nàng: “Chờ ngươi trở về, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi.”

Lần này tiểu cô nương mở miệng, giọng nói thanh thúy: “Chúng ta cùng nhau ăn.”

Trương Túc mỉm cười gật đầu: “Được.”

Trương Điềm Điềm lưu luyến đi từng bước đi ngoài, năng lực hành động của nàng là cực nhanh, trong vòng nửa canh giờ đã mang theo người xuất phát.

Trương Túc nghĩ một chút lại đưa tin cho Thôi Phất, nói lại kế hoạch với hắn, để đến lúc đó hắn phối hợp theo.

Còn về phần tên chủ soái bao cỏ Triệu Chu kia, giữ hay không giữ còn xem tâm tình của Thôi Phất.

Trong lòng Thôi Phất hoàn toàn cho rằng người hồi âm là Nhất Niệm, cảm thấy kế này cực hay, căn cứ vào ý đồ vuốt mông ngựa, lại hồi âm khen một trận.
Đơn giản là điện hạ là người anh minh thần võ như thế nào, không hổ là điện hạ vân vân…

Hắn quen gọi nhất vẫn là Cửu điện hạ, mà không phải là cái tên “Nhất Niệm”, cho nên từ trên xuống dưới trang giấy toàn ca ngợi Hoàng tử điện hạ cùng một ít chiến tích trước kia.

Viết nhiều đến mấy trang giấy đó.

Lúc Trương Túc thu được tin, còn tưởng Thôi Phất có đau buồn thầm kín gì đó, sờ đến độ dày của thư, trong lòng lộp bộp, vội vàng mở thư ra, sau đó… Không có sau đó.

Hệ thống: “...”

Trương Túc: …

Yên tĩnh, hiện tại chính là yên tĩnh giống như chết.

Hệ thống có ý cứu vãn: “Có lẽ đây là kế ly gián của Thôi Phất đấy.”

Tiểu tử Nhất Niệm này rất khá, có thể cứu được vẫn nên cứu một phen.

Trương Túc hoàn toàn không nghe lọt hệ thống nói cái gì.

Nàng nhìn chằm chằm lá thư: “Điện hạ, Cửu Hoàng tử???”
“Thôi Phất, Thôi Tiệp, Thôi gia…”

Nhớ lại đủ thứ trong quá khứ, tất cả những chỗ không hợp lý, dường như đều có thể giải thích rồi.

Chỉ là… Chỉ là sao có thể chứ.

Trong lòng Trương Túc có chút hoảng loạn, cụ thể hoảng cái gì thì không biết, nhưng chính là hoảng thôi.

Cái loại cảm giác nhận thức bị phá vỡ này thật sự quá khó chịu mà.

Nàng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn cầm lấy kính truyền âm.

Nhất Niệm vừa mới xử lý xong công việc trong tay, có chút thời gian ngắn nghỉ tạm, hắn vuốt ve kính truyền âm, lập tức nhìn thấy kính truyền ấm nhấp nháy, không chút do dự gọi một tiếng: “Chưởng môn.”

Bên kia không nói chuyện.

Nhất Niệm thiếu chút nữa đã hoài nghi có phải kính truyền âm hỏng rồi hay không, rcuối cùng giọng nói quen thuộc cũng truyền đến, mà lại càng lạnh hơn so với trước đây.
“Tần Khiếu.”

Tim của thiếu niên đập lỡ vài nhịp.

“Hay ta nên gọi ngươi là Cửu Hoàng tử.”

“Chưởng môn, ta…” Dừng một chút, giọng nói có chút uể oải, giống như con cún lớn bị mưa rền gió dữ đánh vào người, làm bộ đáng thương: “Ta có thể có cơ hội giải thích không?”

Tâm tình Trương Túc nặng nề, vậy mà chỉ bởi vì câu nói kia mà lại hòa hoãn đi rất nhiều.

Ta không phải người vô cớ gây rối, không phân biệt thị phi, nàng nghĩ thầm.

Ta nên cho hắn một cơ hội giải thích.

Nàng mạnh mẽ khống chế giọng nói, lại vẫn có thể nghe thấy đã mềm đi một chút: “Được, ngươi nói đi.”

Giọng nói của thiếu niên xuyên qua kính truyền âm, tỉ mỉ kể rõ mọi việc hắn trải qua từ nhỏ đến lớn. Không có bất cứ tính chủ quan nào, tất cả đều nói một cách khách quan, giống như đang kể chuyện xưa của người khác vậy.
Thiếu niên không dấu tâm tư của bản thân, không giữ lại chút nào mở rộng cho Trương Túc xem, thẳng thắn như vậy, khiến Trương Túc không biết phải làm sao.

Nàng chưa từng trải qua những thứ như vậy, dĩ nhiên cũng không có cách nào tưởng tượng ra, một phi tử không được sủng ái cùng hài tử làm cách nào kiếm ăn dưới tay hôn quân và sủng phi.

Nàng chỉ có thể thông qua giọng kể bình đạm không có cảm tình của thiếu niên, hiểu được một góc núi băng của cái hoàng cung ăn thịt người kia.

“Vậy sau đó vì sao ngươi lại không nói?” Trương Túc vẫn hơi hơi tức.

Lúc thu phục huynh đệ Thôi gia, hoàn toàn có thể nói mà.

Thiếu niên chính trực nói: “Ban đầu là không thể nói, đến sau đó, lại càng không dám nói.”