Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 46




Edit: Yuzu

“Đứng lên đi.” Tiếng nói như suối mát, lành lạnh nhàn nhạt không hiểu sao lại êm tai.

Lúc này mọi người mới chậm rãi đứng lên, ai cũng cúi nửa đầu, nào dám nhìn thẳng vào Trương Túc.

Trương Túc: “Một trăm người kia đâu?”

Nhất Niệm ôm quyền nói: “Chưởng môn chờ một lát.”

Trong lòng mọi người kinh ngạc cảm thán, cũng chỉ có Nhất Niệm đại nhân mới dám để cho Chưởng môn chờ.

Một trăm người kia ở trước mặt mọi người, nhưng Nhất Niệm tiến lên điều chỉnh đội hình một chút. Thôi Tiệp này không biết xấu hổ lập tức nhảy ra đứng đầu.

Những người khác: Ặc, người này ở đâu ra!!

Trương Túc chú ý tới, Thôi Tiệp nhạy bén bắt được ánh mắt Trương Túc nhìn qua, kích động vô cùng, ánh mắt sáng lấp lánh.

Trương Túc vui trong lòng, ánh mắt Thôi Tiệp trong suốt, tâm tính hẳn là cũng không đến nỗi nào. Nàng có ấn tượng không tệ, nhưng cũng chỉ là như thế.
Rất nhanh nàng đã dời ánh mắt đi.

Thôi Tiệp có chút mất mát, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn. Nhất Niệm trở lại phía sau Trương Túc: "Mời Chưởng môn xem."

Một trăm người chia làm năm hàng, mỗi hàng hai mươi người. Người hàng thứ nhất vừa kích động lại vừa hồi hộp.

Trương Túc: "Vươn tay ra đi."

"Soạt---"

Động tác của mọi người thật chỉnh tề.

Trương Túc vung tay lên, tay áo rộng trên không trung tạo một đường cong duyên dáng, không trung bỗng chốc truyền ra một tiếng "xoẹt", trên tay mỗi người xuất hiện một khế sách đất [1].

[1] Hiểu nôm na là giấy tờ đất.

Hai mẫu đất, quê quán để trống, chỉ cần sau này điền vào là được.

Thôi Tiệp: !!!

Phần khế sách kia cứ như vậy mà lăng không đến trên tay họ, ôi mẹ ơi!!!

Phải một lúc sau, trái tim đập thình thịch của Thôi Tiệp mới khôi phục bình thường, hắn nhìn thử nội dung.
Thôi Tiệp: Trăm triệu làn không ngờ, nhanh như vậy, hắn đã có tư sản (tài sản riêng) của mình. Nhưng mà chữ này emmm... Sao lại thiếu tay gãy chân thế này?

Nếu là trước đây, hắn có lẽ còn cảm thấy Chưởng môn không có học thức, nhưng bây giờ nha.

Cái này nhất định là chữ trên trời rồi.

Không đợi mọi người kinh ngạc, trong tay bọn họ lại xuất hiện một cái bọc giấy in hoa.

Trương Túc phất tay áo thu tay lại, cằm hơi nâng lên: "Mọi người đều tùy ý đi."

Mây mù quen thuộc vòng quanh, thân ảnh Chưởng môn dần dần biến mất trong tầm mắt.

Thôi Tiệp nhìn nơi Chưởng môn biến mất, hơn nửa ngày mới tìm được lý trí đã rời nhà đi của mình, cúi đầu nhìn bọc giấy trong tay, hắn mở ra nhìn, bên trong có bốn viên kẹo lớn chừng ngón tay cái.

Hắn không kinh sợ như những người khác, nhón lấy một khối ăn...
Thôi Tiệp: Trời ơi, kẹo này siêu cấp vô địch mẹ nó ăn ngon!

Những thứ kẹo trước đây hắn ăn đều không thể so sánh được.

Những người khác bị Thôi Tiệp ảnh hưởng, cũng mở bọc giấy ra ăn một viên. Mùi thơm ngào ngạt của kẹo hạnh nhân trong nháy mắt chinh phục vị giác của những thổ dân này.

"Trời ạ, đời này ta chưa từng ăn loại kẹo nào ngon như vậy."

"Ta không thể hình dung ra mỹ vị của nó, dù sao chính là ăn rất rất ngon."

Tần Thu Nguyệt đầu tiên cất khế sách đất, sau đó cầm một viên đường đút vào miệng trượng phu.

Nguyễn Dã dở khóc dở cười, trong lòng vừa ấm áp vừa mềm mại. Kẹo có thể khiến cho lòng người suиɠ sướиɠ, vị ngon của kẹo có thể khiến sự suиɠ sướиɠ này tăng thêm N lần.

Nguyễn Dã không phải người ham ăn uống, thế nhưng ăn được kẹo này, cũng không thể không thừa nhận vị thơm ngọt của nó.
Tần Thu Nguyệt cố ý hỏi hắn: "Ăn ngon không?"

Nguyễn Dã ra sức gật đầu: "Ăn ngon."

Tần Thu Nguyệt nhất thời thỏa mãn, cười đến mặt mày cong cong, còn chưa ăn kẹo, trong lòng đã ngọt ba phần.

Nàng cầm kẹo, tự mình ăn một viên, không nói thêm một lời dư thừa, toàn tâm cảm nhận hương vị ngọt ngào của kẹo.

Trịnh Đại Tráng đứng giữa một trăm người, hắn cất khế sách đất xong, nhìn bốn viên kẹo trong bọc giấy, do dự một lúc, dưới ánh mắt chờ mong của mẹ con Hạnh nhi, cho mẹ con hai người, mỗi người một viên.

"Đại Tráng ngươi thật tốt."

"Cám ơn cha."

Nghe "vợ con" nói lời cảm ơn, đau đớn trong lòng Trịnh Đại Tráng mới giảm đi một chút.

Chính hắn cũng ăn một viên, sau đó đem viên còn lại cất vào trong ngực.

Xung quanh trở nên náo nhiệt, Triệu Tiểu Bảo cất khế sách đất, vuốt ve bọc giấy, ngẩng đầu nhìn người trong nhà.
“Tiểu Bảo…”

“Tiểu thúc…”

Người lớn còn có thể nhẫn nhịn, bọn nhỏ thì thèm vô cùng, nhưng tiểu thúc không phải cha ruột, bọn họ cũng chỉ dám lắp bắp gọi một tiếng. Nhất là hai đứa nhỏ đại phòng, Triệu lão đại đã chết, hai đứa nhỏ đặc biệt mẫn cảm.

Triệu Tiểu Bảo nhìn cũng chua xót, lần lượt sờ đầu ba đứa: "Chúng ta ăn cơm trước, sau khi về nhà sẽ chia kẹo."

Bọn nhỏ nhoẻn miệng nở nụ cười, gật đầu thật mạnh: "Vâng."

Sau đó dưới ánh mắt của mọi người, từng nồi canh thịt được đưa lên. Mùi thơm của thức ăn bá đạo thổi quét qua các nơi.

Bụng Thôi Tiệp kêu ùng ục. Ánh mắt lần lượt nhìn vào các nồi, không biết nên xem nồi nào trước.

Nhất Niệm nhìn về phía Chu Đại Hà, Chu Đại Hà dồn khí vào đan điền, lớn tiếng nói: "Xếp--- Hàng---"

Muốn ăn loại thịt nào, thì xếp hàng chỗ đó, chuyện này làm mọi người buồn chết.
"Cha bọn nhỏ, mùi thịt heo, chúng ta ăn thịt heo đi."

"Vân ca, đã lâu chúng ta chưa ăn gà, chúng ta ăn thịt gà đi."

"Thịt dê ăn ngon, bổ thân thể."

"Còn có cá..."

Buổi tối này mọi người biểu diễn đầy đủ, cái gì gọi là ăn trong chén nhìn trong nồi.

Có đôi khi, dù là không ăn được món đó, thì ở bên cạnh nhìn cũng tốt, huống chi bọn họ còn ăn được một loại trong số đó.

Mấy lão binh vừa ăn vừa gạt nước mắt: "Mẹ ôi, này mẹ nó mới là cuộc sống của người."

"Đã lâu ta chưa nếm được bị thịt, thì ra thịt thơm như vậy."

"Ăn ngon..."

"... Ta nhớ tức phụ của ta, ta thật muốn đem thức ăn ngon này, cho người nhà ta ăn, con ta mới ba tuổi."

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời cảm thấy thức ăn trong miệng không còn thơm như vậy nữa.

... Bọn nhọ nhớ đến người nhà.

Vì thế buổi tối lúc mọi người đều giải tán, một đám hán tử mò đến phòng Thôi Tiệp.
Thôi Tiệp đang do dự có nên ăn viên kẹo sau cùng hay không, kẹo mềm này thật sự ăn quá ngon, hắn không nhịn được.

Kết quả cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thôi Tiệp suýt chút nữa theo bản năng nhảy lên đánh người.

"Làm gì đó!!"

Các hán tử nhất thời quỳ đầy đất: "Tướng quân, cầu xin ngươi giúp chúng ta một tay đi."

Chút buồn cười trên người Thôi Tiệp lập tức không còn, chân mày cau lại, tiến lên đỡ người dậy: "Các người làm gì vậy, có chuyện gì đứng dậy rồi nói."

"Tướng quân, chúng ta không dám đứng lên, bởi vì chuyện chúng ta cầu ngươi thật sự là, là..."

Tên còn lại kiên trì tiếp tục nói: "Tướng quân, chúng ta nhớ nhà. Chúng ta đều là lao động chính trong nhà, nếu như chúng ta chậm chạp không quay về, già trẻ thê nhi của chúng ta sao còn đường sống."

"Tướng quân, chúng ta cũng không muốn như thế, nhưng mà, chúng ta thật sự không có biện pháp."
Thôi Tiệp: "Vậy các ngươi định thế nào?"

Các hán tử quay mặt đi, không dám nói ra miệng.

Thôi Tiệp không trách bọn họ: "Các ngươi nhớ đến già trẻ thê nhi là chuyện tốt, chuyện này ta xử lý cho các ngươi, ngày mai, chiều mai ta nhất định sẽ trả lời các ngươi. Bây giờ các ngươi về trước đi."

Các hán tử đi rồi, Thôi Tiệp nằm trên giường, cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện có nên ăn kẹo hay không rồi.

Có một số thứ bị hắn tận lực đè xuống, thì không có nghĩa là nó không tồn tại.

Tin tức hắn "đã chết" hẳn cũng đã truyền về kinh thành.

...

Thôi phụ Thôi mẫu quả thật không thể tin vào những gì mình nghe được, cái gì gọi là Thôi Tiệp yếu đuối vô năng, chết thảm dưới đao của sơn tăc. Thôi Phất đao to búa lớn, hữu dũng vô mưu bị người thiết kế, thân trúng kịch độc, không thể tập võ.
Con của bọn họ căn bản không phải là người như vậy.

Nhưng lời thề son sắt của người truyền tin, còn trình lên hoàng cung, Lữ Quý phi nghe còn không dám tin.

"Thôi Tiệp thật sự chết rồi?"

Người trả lời dập đầu: "Bẩm nương nương, thiên chân vạn xác. Có người nói đám phản quân kia rất có thế lực, còn tự tạo vũ khí sắc, nhân số trên hai ngàn. Chủ soái cấp gần hai trăm tàn binh cho huynh đệ Thôi gia, để bọn họ đi đánh, kết quả toàn quân bị diệt, Thôi Phất miễn cưỡng trốn về được cũng thành phế nhân."

Sau khi ngây ngốc, Lữ Quý phi chớp chớp mắt, cuối cùng tiêu hóa được nội dung tin tức. Sau đó chợt cười ra tiếng.

Người trả lời chờ Quý phi cười xong rồi, mới tiếp tục nói: "Chủ soái nhờ tiểu nhân hỏi nương nương, có hài lòng với cách làm của ngài ấy hay không."
Lữ Quý phi cười đến gập cả người, thở gấp nói: "Hài lòng... Ha ha ha... Bổn cung thật sự rất hài lòng."

Bà ta còn cho rằng muốn nhổ hai tiểu tử Thôi gia kia phải tốn khá nhiều công sức, không ngờ lại dễ dàng thành công như vậy.

Nhưng nói lại cũng đúng, hơn hai trăm tàn binh chống lại hơn hai ngàn cường đạo, kẻ ngu cũng biết là có đi không về.

Lúc đầu phái Triệu Chu đi, thật sự là phái đúng người rồi.

Con ngươi bà ta đảo một vòng: "Huynh đệ Thôi gia lần này chiến bại, phải để Hoàng hạ chỉ quở trách Thôi gia. Tốt nhất có thể đoạt Tướng quân vị của Thôi gia."

Trước cửa Thôi phủ treo lồng đèn trắng, cửa nhà vắng vẻ, quạnh quẽ vô cùng. Những người khác đi qua trước phủ, đều chỉ nghe được tiếng khóc ai oán.

Những viên quan khác đều tránh Thôi gia, sợ bị Thôi gia liên lụy.
Hiện giờ, trước cửa phủ Tướng quân có một chiếc xe ngựa đi tới, màn xe vén lên, từ bên trong có một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi nhảy xuống, một thân hoa phục gấm vóc, mày kiếm mắt phượng vô cùng tuấn tú.

Người gác cổng của phủ Tướng quân nhận ra hắn, hành lễ nói: "Trương công tử."

Sắc mặt thiếu niên ngưng trọng: "Làm phiền ngươi thông báo một tiếng, nói Trương Hựu của phủ Quốc công cầu kiến."

"Trương công tử khách khí rồi, Tướng quân đã sớm căn dặn, Trương công tử đến, đi thẳng vào trong là được."

Người gác cổng dẫn Trương Hựu đi vào, sau khi đi một đoạn thì đổi một hạ nhân khác đến dẫn đường.

Phủ Tướng quân treo vải trắng khắp nơi, Thôi gia lập một khối bài vị cho tiểu nhi tử, Thôi phu nhân mặc đồ lụa trắng khóc đến gập người.
Quản gia phủ Tướng quân thấy Trương Hựu, tiến lên hành lễ: "Trương đại công tử."

Trương Hựu khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Thôi Tướng quân, môi hơi nhúc nhích, muốn nói gì đó cuối cùng lại không thốt ra miệng, im lặng thắp một nén hương cho linh bài của Thôi Tiệp.

Sau khi thắp hương xong, hắn đi đến bên cạnh Thôi Tướng quân, nhỏ giọng nói: "Thôi Tướng quân, xin lỗi."

Câu xin lỗi này là nói thay phủ Quốc công, Thôi gia xảy ra chuyện lớn như vậy, phủ Quốc công lại chỉ có thể do hắn đứng ra.

Thôi Tướng quân lắc đầu: "Ta hiểu."

Không lâu sau, lại có mấy thiếu niên đến, thưa thớt, càng thêm vài phần tiêu điều.

Thôi Tướng quân đỡ lão thê, gật đầu với những người khác, giữa bầu không khí trang nghiêm, một âm thanh sắc nhọn đột ngột vang lên.

"Thôi Tướng quân còn không mau mau ra tiếp chỉ." Đại thái giám bên cạnh Hoàng đế, vênh váo tự đắc bước vào phủ Tướng quân.
Thôi phụ Thôi mẫu tức giận trong lòng, vẫn phải nhịn lại, quỳ xuống nghe chỉ.

Đại thái giám bày tư thế ra, mới chậm rãi nói: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng..." Ở giữa bỏ bớt những lời dài dòng ca tụng Hoàng đế, sau cùng trọng điểm nói: "Thôi Tiệp Thôi Phất hữu dũng vô mưu, làm trễ quân tình, tội đáng chết vạn lần, nhưng niệm tình phụ thân ở chiến trường gϊếŧ địch có công, đặc biệt thu hồi binh quyền, cách chức làm phó tiên phong Tham lĩnh, thành tích và khuyết điểm, không truy cứu nữa, khâm thử."

Đại thái giám cười híp mắt nói: "Thôi Tướng quân, à không, Thôi Tham lĩnh, hoàng ân cuồn cuộn, ngươi còn không lĩnh chỉ tạ ân đi."

Thôi phu nhân bị tức giận chặn ở ngực, suýt chút nữa ngất xỉu vì tức. Nhưng bà hiểu, lúc này ngất xỉu chính là bất mãn với thiên tử, lại trở thành câu chuyện cho người khác.
Mà không nhắc đến chuyện trượng phu từ nhất phẩm bị cách chức làm tứ phẩm, chỉ nói đến cái chết của nhi tử rõ ràng là có mờ ám, không ngờ bọn họ còn không điều tra chân tướng, sau khi tiểu nhi tử chết đã bị mang danh xấu.

Trời xanh thật không có mắt mà!!

Thôi Tướng quân đỡ lão thê, đối những người khác hơi hơi gật đầu, không khí túc mục gian, một đạo sắc nhọn thanh âm đột ngột vang lên.

“Thôi Tướng quân còn không mau mau ra tới tiếp chỉ.” Hoàng đế bên người đại thái giám, vênh váo tự đắc bước vào Tướng quân phủ.