Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 19




Edit: Trúc Điện chủ

“Xin hãy rủ lòng thương chúng tôi, xin cho chút đồ ăn thôi.”

“Cầu xin các người, cầu xin.”

“...”

Ở vùng hoang dã, Trương Túc mặt không biểu cảm nhìn tất cả những thứ này, Nhất Niệm dẫn Triệu Tiểu Bảo và Chu Đại Hà đánh tan nhóm dân chạy nạn rồi bố trí vào trong đội ngũ.

Hoàn cảnh còn tồi tệ hơn cả trong tưởng tượng của Trương Túc, mới qua ba tháng ngắn ngủi, đội ngũ của họ vốn từ hơn mấy chục người ban đầu, sau đó tăng lên hơn một trăm người, cho đến bây giờ hơn một ngàn bảy trăm người.

Hiện tại, bọn họ lại tiếp tục thu một đợt dân chạy nạn nữa.

Nhất Niệm quay trở lại, sắc mặt lạnh nhạt: “Chưởng môn, tổng cộng có hai trăm tám mươi chín người dân chạy nạn.”

Hắn dừng một chút rồi lại nói: “Bây giờ tổng cộng trong đội ngũ vừa tròn hai ngàn người.”
“Hai ngàn người à.” Trương Túc nhỏ giọng nhắc lại, sau đó thở dài.

Nhất Niệm cung kính: “Chưởng môn có chuyện gì phiền lòng sao, Nhất Niệm nguyện vì Chưởng môn mà phân ưu, lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ.”

Đáy mắt Trương Túc hiện lên ý cười: “Lên núi đao xuống biển lửa không phải dùng như vậy.”

Trong ba tháng này, lúc nào rảnh rỗi nàng cũng sẽ dạy Nhất Niệm biết chữ, dạy võ cho hắn.

Bởi vì số dân chạy nạn gia tăng nên điểm công đức của Trương Túc tăng lên nhiều, cho nên nàng lại mua thêm Quân Thể quyền, Vịnh Xuân quyền, tán thủ*.

*Tán thủ: (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).
Quân Thể quyền hơi rẻ chút, 50 điểm công đức.

Tán thủ và Vịnh Xuân quyền cùng giá, hai quyển võ thuật cộng lại là 160 điểm công đức.

Trước đây Trương Túc đã luyện nhu đạo, cho nên tính dẻo dai của dây chằng và thân thể đều đã có nền móng nhất định. Sau đó luyện Quân Thể quyền lại lần nữa củng cố nền móng, cuối cùng nếu luyện những cái khác sẽ làm chơi mà ăn thật.

Vịnh Xuân quyền và tán thủ, không thể nói rõ cái nào tốt hơn, phân tích cụ thể thì tùy tình huống.

Tán thủ theo lối thực chiến, thuần túy là dùng sức mạnh đối đầu, tích lũy kinh nghiệm trong các trận thực chiến.

Vịnh Xuân quyền thuộc về cận chiến áp sát, chú trọng không sư phụ không đối thủ, tự học với người gỗ và kính, cần lực lĩnh ngộ cao thâm.

Vịnh Xuân quyền lấy nhu thắng cương, nhưng chỉ dùng tay không thể quét chân.
Tán thủ thì có thể liều mạng đón đánh.

Được rồi, mấy thứ trên đều không phải thứ Trương Túc nên quan tâm, bởi vì bây giờ nàng còn đang luyện Quân Thể quyền đây này QAQ.

Vịnh Xuân quyền và tán thủ là mua cho Nhất Niệm học, thiên phú của đứa nhỏ này thật sự là biếи ŧɦái mà, nếu không phải chính tay nàng nhặt người ta từ dân chạy nạn về thì thiếu chút nữa nàng cho rằng trước đó Nhất Niệm đã được học tập và huấn luyện về phương diện võ thuật rồi đó.

Trương Túc không biết, trong lúc vô ý nàng lại biết được chân tướng (châm nến jpg.).

Hiện tại thì Trương Túc không biết gì hết, vừa mất cân bằng tâm lý, lại còn buồn bã nữa.

Hệ thống an ủi: “Ký chủ, thuốc phục hồi giá 100 điểm công đức, không phải chỉ đắt không đâu.”

Trương Túc dựng lỗ tai lên.
Hệ thống: “Thuốc phục hồi sau khi trị hết nội thương trong cơ thể thì sẽ đề cao tố chất của thân thể, nhưng mà.”

“Tốt như vậy hở.” Ánh mắt Trương Túc sáng như sao, thân thể nàng cũng không tốt nha, cũng có nội thương nha, ngẫm lại thì 100 điểm công đức cũng không quá đắt nhỉ.

Hệ thống: “Ký chủ, nhưng mà.”

Trương Túc lắp bắp nói: “Hệ thống ca, ta muốn mua một lọ thuốc phục hồi, ta muốn tăng tố chất của thân thể ta, tiện thể có thể nâng cao chỉ số thông minh của ta thì càng tốt.”

Hệ thống: “...”

Hệ thống câm nín một lúc lâu, rồi mới lên tiếng trong sự lo sợ bất an của Trương Túc: “Thực xin lỗi ký chủ, ngươi làm khó bản hệ thống rồi.”

“Ngươi muốn một viên ngọc đẹp thì trước đó cũng phải cho ta một cục đá có phẩm chất cao mới được chứ.”
Trương Túc: …

Trương Túc cảm thấy lời này có chút dị dị, vẫn luôn thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm, cẩn thận suy nghĩ một hồi.

Trương Túc: ┴┴︵╰ ( ‵□′ ) ╯︵┴┴

Trương Túc nghiến răng: “999, gan ngươi lớn thật nha, vậy mà dám đá đểu ta.”

Hệ thống: “No no no, ký chủ, cho dù là thân thể của chính ngươi, hay là thân thể sau khi ngươi xuyên qua, đều vô cùng tốt đó.”

“Ta chỉ căn cứ theo yêu cầu của ngươi để kiến nghị ngươi đừng mua thuốc phục hồi, mà ngươi cần dung dịch gien cấp siêu S hơn đó.”

“Tinh” một cái, trong đầu Trương Túc xuất hiện một màn hình điện tử.

Trên màn hình có sáu chữ vô cùng bắt mắt “Dung dịch gien cấp siêu S”.

Nhưng mà Trương Túc chưa kịp nghiên cứu kỹ “Dung dịch gien cấp siêu S” là cái gì, vì nàng bị một chuỗi số 0 sau số 1 kia dọa đến đứng hình rồi.
Rất lâu sau, nàng mới run rẩy từ từ cẩn thận đếm số: một, mười, trăm, ngàn, mười ngàn, một trăm ngàn, triệu, chục triệu, trăm triệu… Trăm triệu?!!

Tận một trăm triệu điểm công đức!!!

Trương Túc rít gào: “Sao ngươi không đi cướp luôn đi!”

Một trăm triệu, một trăm triệu, cân nàng lên mà bán giá gấp đôi thì cũng không được một triệu điểm công đức có hiểu không hả.

Hệ thống tủi thân: “Ký chủ xem trước giới thiệu “Dung dịch gien cấp siêu S” một chút được không?”

“Xem thì xem.” Trương Túc căm giận.

Sau khi nàng nhanh chóng xem lướt qua một lần…

Trương Túc: Xin lỗi, vừa rồi chưa xem kỹ lắm, làm lại.

Lần thứ hai, nàng cẩn cẩn thận thận phân tích từng câu từng chữ, một lúc sau thở ra một hơi thật dài.

Thật ra công dụng của Dung dịch gien cấp siêu S có thể tóm gọn trong một câu đơn giản mà thô bạo.
Chính là ngươi uống thứ đồ chơi này vào, có thể từ [Nhân loại] hoàn toàn lột xác thành [Phi nhân loại].

Biết dị năng giả trong truyện Mạt thế chứ, uống dung dịch gien cấp siêu S vào, trong nháy mắt có thể hạ gục dị năng giả đỉnh cấp, mạnh không đối thủ.

Trong trạng thái chân không cũng có thể sống sót, tay trần đấm bay tinh hạm, ngươi nói xem trâu bò hay không chứ!

Trương Túc thèm đến nhỏ dãi, nhưng mà một trăm triệu điểm công đức, thật là giá trên trời trong trên trời.

Trương Túc lại xem lại lần nữa, thật sự là quá thèm mà. Lần này nàng phát hiện phía dưới cùng của màn hình còn có một hàng chữ nhỏ.

Ghi chú: Tuy rằng dung dịch gien có tỷ lệ rất lớn tăng chỉ số thông minh của người dùng, nhưng cuối cùng vẫn phụ thuộc vào người dùng mà có kết quả khác nhau.

Trương Túc: Ha ha :)
Cút con mẹ nó dung dịch gien cấp siêu S đi, nàng mà có một trăm triệu điểm công đức, đi mua mấy cái khác không ngon hơn à.

“Chưởng môn, Chưởng môn.” Âm thanh quen thuộc kéo lý trí Trương Túc về.

Nàng nhìn thiếu niên mang vẻ mặt lo lắng trước mặt, hít sâu một cái, ngăn chặn cảm xúc quá kịch liệt hiện lên, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì.”

Nhất Niệm đang muốn nói: Chưởng môn, người lại thất thần rồi.

Nhưng trực giác của hắn cho biết bây giờ nếu hắn nói những lời này thì có lẽ sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Vì thế hắn quyết đoán im miệng.

“Chưởng môn, lương thực không đủ ăn.”

Trương Túc: “Ừm.”

“Chờ.” Nhất Niệm phất tay để cho những người khác yên lặng, lớn tiếng nói: “Chưởng môn muốn thi pháp, đều câm miệng.”

Khóe miệng Trương Túc khẽ cong, nhưng động tác trên tay lại không ngừng, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, trong miệng lẩm bẩm.
Tuy căn bản là không phát ra âm thanh nào.

Trương Túc: Lần này mua nhiều lương thực một chút, thời gian thi pháp cũng phải lâu một chút.

Ôi, khoa tay lâu cũng mệt mỏi nha _(:τ” ∠)_

Đám dân chạy nạn nhìn Trương Túc, đến thở mạnh cũng không dám. Có dân chạy nạn vừa gia nhập không rõ nguyên nhân, hỏi người bên cạnh: “Thiếu niên kia?”

Người bên cạnh lập tức che kín miệng của hắn, còn hung hăng lườm hắn.

Dân chạy nạn mới gia nhập: Đầu óc những người này có vấn đề à.

Nhưng bọn họ nhanh chóng không còn nghĩ vậy nữa, bởi vì trước mặt tên thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện lương thực.

Nhóm dân chạy nạn mới gia nhập: !!!

Những thứ lương thực kia là đột nhiên xuất hiện, nháy mắt một cái lương thực lập tức đi ra a a a a a a.

Cha mẹ ơi, bọn họ nhìn thấy thần tiên sống rồi!!!
Tên dân chạy nạn mới gia nhập mở to hai mắt nhìn về phía người đang che miệng hắn, người nọ biết hắn muốn nói cái gì dùng sức gật gật đầu.

Dù sao thì lúc trước hắn cũng là như vậy đó.

Thần tiên sống nha, bọn họ sống hơn nửa đời người mới lần đầu tiên được nhìn thấy đó.

Đôi tay Trương Túc bay múa, lương thực trước mặt nàng tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, cuối cùng xếp thành hai đống núi nhỏ, che khuất hơn nửa người nàng.

Hệ thống: “500 cân lương thực thô đã đủ.”

500 điểm công đức dĩ nhiên cũng bay mất tiêu.

Hơn nữa Trương Túc không ngừng mua lương thực, những thứ thiết yếu như muối, nước, bát đũa, ấm nước, thảo dược tốt nhất.

Trong đó mua nước là khiến cho Trương Túc đau lòng nhất. Trước kia một bát nước là 1 điểm công đức thì cũng không cảm thấy đắt lắm.
Nhưng mà người nhiều, nhu cầu lớn, mua nước với cả ấm chén, thực sự làm Trương Túc buồn bực đến ngủ không được luôn.

Nàng thử cò kè mặc cả với hệ thống, nhưng mà kết quả thương lượng cuối cùng là hệ thống đổi bán ra một cái chén nước hơi to một tí.

Trương Túc: … Ngươi thắng.

Còn một vấn đề nữa, bây giờ là mùa hè, trời nắng thì không sao. Qua mấy tháng nữa là bắt đầu mùa đông thì phải làm sao đây.

Phòng ở, quần áo ấm, đồ ăn vân vân, thực sự nghĩ đến những thứ này làm cho Trương Túc đau cả đầu.

May mà bên cạnh nàng còn có Nhất Niệm quản người giúp nàng, nếu không Trương Túc đã sớm nổ tung tại chỗ rồi.

Trên đất hoang, hơn một trăm năm mươi nồi sắt đang ục ục nấu cháo, mùi đồ ăn làm đôi mắt mọi người đều thẳng.

Dân chạy nạn vừa mới gia nhập lập tức nhào đến cạnh nồi cháo muốn cướp lương thực, nhưng lại bị người ta xách lên trực tiếp ném ra ngoài.
Một người cao gầy giận dữ nói: “Không tuân thủ quy tắc thì cút ngay.”

Người nọ ngã mạnh trên mặt đất, còn chưa ầm ĩ lên đã nghe thấy một câu như vậy, lập tức cả người run run.

Tình huống giống như vậy xảy ra năm sáu lần.

Một phụ nhân thấy một màn như vậy, ánh mắt lóe lóe, sau đó chọc chọc vào eo nữ oa trong lòng, nữ oa lập tức khóc to: “Ta đói ta đói quá, ta sắp chết đói rồi, cầu xin mọi người cho ta ăn chút đi mà.”

Phụ nhân đỏ mắt nói: “Đại ca, mẹ con chúng ta đã đói bụng ba ngày nay rồi, cầu xin người mở lòng từ bi, cho chúng ta ăn trước chút gì đi mà.”

Nữ oa cũng nói theo: “Thúc thúc, cầu xin người, cầu xin người.”

Vẻ mặt người cao gầy có chút buông lỏng.

“Quăng hai người này ra ngoài.” Một giọng nói lạnh lùng chen vào, trong nháy mắt dọa hai mẹ con ngừng gào khóc.
Phụ nhân nhìn thoáng qua người tới, chỉ là một tiểu tử tầm mười tuổi.

Lời tiểu tử này nói mà có tác dụng á?

Trong lòng phụ nhân khinh thường, nàng ôm nữ oa chạy qua đám người, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trương Túc: “Tiên nhân, tiên nhân, cầu xin người thương lấy hai mẹ con ta đi mà, chúng ta đã ba ngày không được ăn, cho chúng ta một chút để ăn đi mà.”

Trương Túc cố gắng nghiêm mặt, vẫn hỏi nguyên nhân: “Không phải đang nấu cháo à.”

Âm thanh của phụ nhân khựng lại, sau đó khóc càng dữ: “Tiểu tiên nhân, người nhìn mẹ con chúng ta xem, yếu đuối bé nhỏ, đồ ăn trong nồi sắt có hạn, sao còn có đồ ăn được chia đến hai mẹ con ta chứ.”

Trương Túc hiểu ngay ý của nàng ta, ấm áp trong mắt lập tức bị thay thế bởi hàn băng.

“Người đâu, quăng bọn họ ra ngoài.”
Phụ nhân trợn tròn mắt, cái này, cái này sao lại không giống với nàng nghĩ vậy, không phải nói tiên nhân đều là lấy lòng từ bi để phổ độ chúng sinh à.

Mẹ con các nàng đáng thương như vậy, cho các nàng chút chiếu cố đặc biệt thì sao chứ.

Phụ nhân còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị người ta xách cánh tay quăng ra ngoài.

Dân chạy nạn lúc trước gây chuyện cũng bị lôi đi.

Phụ nhân dĩ nhiên không chịu nghe, mang theo nữ nhi từng lần một chạy về, sau đó lại bị vứt đi xa hơn.

Lại xem sắc mặt Trương Túc không có chút biến hóa nào.

Vốn những người có tính toán nhỏ đều tắt tâm tư.

Trong lòng Trịnh Hương Lan thấy thương cảm, đánh bạo chạy đến bên cạnh Trương Túc, nhỏ giọng nói: “Chưởng môn, thật sự mặc kệ các nàng à?”

Tròng mắt Trương Túc khẽ nhúc nhích, cả người Trịnh Hương Lan khẩn trương căng ra, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, cuồn cuộn chảy xuống dọc theo khuôn mặt.
Một đôi mắt cất giấu sợ hãi, lại có một chút chờ mong.

Trương Túc ôn hòa nói: “Trong lòng ta hiểu rõ.”

Trịnh Hương Lan nhận thấy ngữ khí của Trương Túc hòa hoãn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vái Trương Túc một cái sau đó ôm nhi tử quay về trong đám người.

Sáng ngày hôm sau, đối với đôi mẹ con kiên trì bò về kia, hai người đang quỳ trước mặt Trương Túc, phụ nhân khóc lóc thảm thiết: “Tiên nhân, dân phụ biết sai rồi, dân phụ không dám nữa, xin người cho mẹ con dân phụ một cơ hội nữa.”

Nữ oa tầm bảy tám tuổi, vẻ mặt sợ hãi, nước mắt tí tách rơi. Nhưng không gào khóc như lúc trước, mà là không tiếng động rơi lệ, bịch bịch dập đầu với Trương Túc.

Từng cái từng cái mạnh mẽ.

Trương Túc đánh giá cao phụ nhân, nàng còn tưởng rằng phụ nhân sẽ lại lôi nữ nhi ra, không nghĩ tới…
Trương Túc thu liễm tâm thần, lạnh giọng: “Không có lần sau.”

“Không dám không dám, chúng ta không dám nữa.” Phụ nhân khóc không thành tiếng nói.

Trương Túc nhìn thoáng qua Nhất Niệm, thiếu niên phân phó người nấu cháo lần nữa cho đôi mẹ con này ăn.

Mà năm sáu nam dân chạy nạn bị quẳng ra ngoài giống như phụ nhân này lại không trở về.

Nhưng mà Trương Túc và Nhất Niệm cũng không thả lỏng được.

Ba ngày sau, bọn họ bị một đám hán tử ngăn cản. Trong đó có một người nhìn quen quen, chính là dân chạy nạn gây chuyện bị Trương Túc phái người ném ra ngoài.