Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 10




Trương Túc thở một hơi thật mạnh: “Các ngươi ngủ đi, ta trông chừng.”

“Như vậy sao được.” Trịnh Hương Lan không đồng ý.

Trương Túc tăng thêm ngữ khí: “Các ngươi ngủ trước, lúc gần sáng thì thay ta.”

Trịnh Hương Lan: “Nhưng mà.”

Trương Túc: “Ngủ đi.”

Nữ đồng tựa vào chân Trương Túc, bàn tay nhỏ nắm chặt ống quần nàng, từ từ nhắm hai mắt lại.

Không lâu sau, xung quanh truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Trương Túc chống đỡ một thời gian, mi mắt cứ nhíu lại: “Hệ thống ca, ta không chịu nỗi nữa, lát nữa ngươi gọi ta được không?”

Hệ thống: “Túc chủ có mua sắm dịch vụ đồng hồ báo thức không?”

Bây giờ Trương Túc vô cùng nhạy cảm với hai chữ mua sắm.

Nàng vốn đang buồn ngủ, nghe vậy đã tỉnh táo mấy phần: “Bao nhiêu điểm công đức?”

Hệ thống: “1 điểm công đức, túc chủ mua hay không?”
Trương Túc: ...

Trương Túc: “Mua.”

Hệ thống: “Túc chủ định mấy giờ?”

Trương Túc: “Lúc 3 giờ.”

Hệ thống: “Được. Túc chủ yên tâm, đến giờ dù ngươi có ngủ như chết, hệ thống cũng sẽ gọi ngươi tỉnh.”

Trương Túc chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Nhưng tuy rằng hệ thống muốn điểm công đức, nhưng vẫn rất đáng tin cậy, nàng yên tâm ngủ.

Còn chuyện người ta có thể tìm được cái hầm này hay không, không nói đến xác suất này thấp bao nhiêu, chỉ nói lúc nàng bị nguy hiểm tính mạng, hệ thống sẽ vang lên cảnh báo.

Mua đồng hồ báo thức chẳng qua là đảm bảo mà thôi.

Đoàn người bọn họ ngủ mê man trên nền đất của căn hầm, bên ngoài lại loạn đầy trời.

Lửa lớn thiêu đốt, không hề lưu tình, trong chớp mắt nửa tòa thành đã bị thiêu trụi.

Trên mặt đất tùy ý có thể nhìn thấy thi thể, có người bị cọc gỗ đâm chết, cũng có người bị giẫm đạp chết, còn có người bị lửa thiêu chết.
Người đứng đầu kế hoạch dân chạy nạn công thành lần này dẫn tâm phúc cướp bóc khắp nơi trong thành, bọn chúng nhìn trân bảo sáng long lanh cùng gạo trắng loáng, cao giọng cười to: “Những chiến lợi phẩm này, các huynh đệ sống sót ai cũng có phần.”

Toán dân chạy nạn lập tức phát ta tiếng hoan hô: “Thủ lĩnh---”

Tiểu đầu mục tên là Ngô Cao, nghe vậy giơ tay lên ngăn lại: “Tòa thành này không có lương tâm, chúng ta mang đồ đi cướp bóc tòa thành tiếp theo.”

“Dù sao cũng phải chết, trước khi chết chúng ta sống thống khoái một lần, mọi người nói có đúng không.”

Toán dân chạy nạn quơ nắm tay lên: “Đúng, đúng, đúng!”

Trong đám người, có một giọng nói yếu ớt vang lên: “Hổ ca, sau này chúng ta đều phải đi theo Ngô ca sao?”

Hổ ca nói một cách đương nhiên: “Tất nhiên, theo hắn, chúng ta có thể ăn no.”
Giọng nói yếu ớt kia lại vang lên: “Nhưng ta muốn ăn loại thịt kia, ngươi nói Ngô ca có cho phép không.”

Hổ ca trầm mặc một lúc, bỗng chốc nói: “Không sao đâu, chúng ta len lén làm, không cho hắn biết là được.”

Thật ra trong lòng Hổ ca không cảm thấy có gì, nếu Ngô Cao dẫn dắt dân chạy nạn công thành, chắc chắn sẽ không để ý đếm một, hai mạng người.

Dân chạy nạn lúc tới mãnh liệt, lúc đi vội vàng, chỉ đại lại một thành trì bị phá hỏng khắp nơi.

Mà phú hộ, quan viên trong thành, từ lúc dân chạy nàng vào thành cũng đã ôm vàng bạc trốn chạy.

Những quan sai lúc trước diễu võ dương oai với dân chạy nạn già yếu, sau khi đánh nhau với dân chạy nạn cường tráng thì bị đánh cho tơi tời phải chạy, là điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu.

...

Trong hầm, Trương Túc tỉnh lại trong tiếng đồng hồ báo thức của hệ thống, qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, tinh thần của nàng tốt hơn nhiều.
Nàng dụi dụi mắt, ngọ nguậy, kết quả phát hiện bên chân trầm xuống, nữ đồng kia ghé vào đùi nàng ngủ, thảo nào chân nàng tê cứng.

Nàng rón rén đẩy nữ đồng về bên kia, lúc đứng dậy cảm giác ống quần bị béo. Nàng theo đó sờ qua, sờ tới cái tay đang siết chặt.

Trương Túc:…

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: “Không thì túc chủ ngủ thêm một lát đi.”

Trương Túc nhíu mày: “Nhưng không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

Hệ thống: “Túc chủ không yên tâm, có thể mua sắm bản đồ hình ảnh xung quanh.”

Trương Túc: “Đề nghị thật tốt, thật mê người.” Nhưng mà điểm công đức của nàng tiêu tốn như nước chảy vậy.

Nàng vẫn không thể giảm bớt.

Trương Túc: “Mua, tiện thể mua một cái chăn nữa, lại cho ta bốn cái màn thầu.”

Hệ thống: “Được, túc chủ.”

Tiếng của hệ thống vẫn là tiếng máy móc, nhưng Trương Túc sững sờ nghe ra được ý vị tung tăng trong đó.
Có lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều.

Ỷ vào hoàn cảnh tối đen không ai nhìn thấy, Trương Túc lấy hai cái chăn đắp hết lên mấy người trong hầm. Sau đó vừa ăn màn thầu, vừa nhìn hình ảnh.

Phía trên thiêu thành một mảnh, lửa càng lúc càng lớn, lòng Trương Túc cũng càng ngày càng trầm xuống.

... Không cứu được, chỉ có thể để mặc cho số phận.

Đám người bọn họ vẫn đợi trong hầm, có lẽ là một ngày, hai ngày, hoặc ba ngày, không có khái niệm thời gian.

Mãi đến khi hỏa hoạn dừng hoàn toàn, Trương Túc mới xung phong đẩy tấm ván gỗ cửa hầm ra.

Gian nhà bên ngoài bị cháy đen nhánh, rơi rớt tan tác. Sau khi rời khỏi, nàng quay đầu nói với người trong hầm: “Ra đi, tạm thời an toàn.”

Trong thời gian trốn bọn họ vẫn ở mãi trong hầm, lại đều là người bình thường, có thể tưởng tượng được mùi trong hầm khó ngửi thế nào.
Cũng may thuốc trị thương của hệ thống cực kỳ tốt, miệng vết thương của thiếu niên không bị nhiễm trùng, dần dần khép lại.

Sau khi mấy người bọn họ bò tới mặt đất, tất cả mọi người đều thở mạnh một cái.

Nữ đồng ôm cổ chân Trương Túc, ban ngày Trương Túc mới phát hiện bộ quần áo của nữ đồng còn bẩn hơn cả dân chạy nạn.

Tạm thời không hỏi đến nữ đồng, nàng nhìn chằm chằm vào thiếu niên, thiếu niên cũng nhìn lại nàng, ánh mắt run run, miệng mở lại đóng, đóng lại mở, hai tay xuôi theo thân người còn nắm chặt vạt áo dơ bẩn.

Trương Túc cảm thấy hiện giờ nàng giống như một nam nhân cặn bã bội tình bạc nghĩa với thê tử vậy.

Trong lòng là chữ xoắn xuýt được viết hoa.

Trong lúc nàng còn đang xuất thần, ngón tay bị một người nhẹ nhàng cầm lấy, thiếu niên chẳng biết đã ở trước mặt nàng từ lúc nào, cúi đầu không thấy rõ sắc mặt, chỉ nghe thấy tiếng khóc của thiếu niên: “Cầu xin ngươi, đừng bỏ lại ta, ta sẽ rất nghe lời.”
Trương Túc: Đây là tạo nghiệt gì vậy chứ.

Nàng thử rút tay về, rút rút.. Không rút được, ngón tay còn bị kéo đau.

Nàng dùng tay kia vuốt mặt, nhận mệnh nói: “Không bỏ ngươi.”

Nàng giữ mẫu tử Trịnh Hương Lan lại, bây giờ thêm một thiếu niên cũng không sao. À, chắc là nữ đồng bên chân này cùng phải thu cùng rồi.

Nàng ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, nói: “Các người muốn đi theo ta, vậy phải nhận ta là lão đại.” Nàng có hơi mất tự nhiên nói: “Sau này gọi là Túc ca, biết chưa?”

“Nhưng ngươi là nữ... nữ hài tử.” Dưới ánh mắt sắc bén của Trương Túc, giọng thiếu niên càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ.

Thiếu niên đổi giọng, lấy lòng cười nói: “Đều nghe theo Túc ca.”

Trương Túc nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Hương Lan: “Tẩu tử vẫn kêu ta là Túc đệ đi.”
Trịnh Hương Lan nhịn cười: “Được.”

Trương Túc quơ quơ chân, nữ đồng ôm chân nàng ngẩng đầu ngây ngốc nhìn nàng.

Trương Túc chỉ vào bản thân: “Gọi Túc ca.”

Nữ đồng chớp mắt một cái, không nói lời nào.

Trương Túc: “Thôi vậy, trước nuôi quen rồi nói sau.”

Trương Túc quơ quơ tay: “Tiểu đệ, ta cũng giữ ngươi lại rồi, ngươi có thể buông tay ta.”

“Ta bóp tay cho Túc ca.” Thiếu niên cúi đầu rầu rĩ nói.

Sau đó Trương Túc cảm thấy mu bàn tay nóng lên, có vật gì trên trên đó.

Trương Túc: !!!

Nàng cứng người lại, thiếu niên, ngươi là nam hài tử được không, ngươi xem ta một nữ hài như ở bên ngoài mưu sinh, chịu đủ giày vò, ta có khóc sao?

Trương Túc cũng không dám rút tay về, nàng nói sang chuyện khác: “Ngươi tên là gì? Cũng không thể cứ gọi là tiểu đệ, tiểu đệ được.”
Thiếu niên: “Ta không có tên.”

Trương Túc: Hôm nay sao ta đạp mìn khắp nơi thế này.

Trương Túc lúng túng nói: “Vậy, hay là bây giờ nghĩ ra một cái?”

Đôi mắt thiếu niên ngập nước, giống như bầu trời quang đãng sau mưa lớn, trong vắt sáng ngời, chờ mong nhìn Trương Túc.

Trương Túc bị nhìn đến mức ngượng ngùng, giọng nói chậm lại: “Hay gọi ngươi là Nhất Niệm đi.”

Đã từng có một ý niệm trong đầu, bỏ lại thiếu niên. Hôm nay cũng một ý niệm trong đầu, giữ lại thiếu niên.

Thiếu niên cụp mắt xuống, trong miệng lẩm bẩm tên này, không ai thấy sóng ngầm dâng lên trong mắt hắn.

Sau đó, hắn ngước lên, nụ cười xán lạn: “Cảm ơn Túc ca, ta rất thích tên này. Sau này ta tên Nhất Niệm.”

Trịnh Hương Lan cũng rất vui mừng, nàng thấy không khí không tệ, vì vậy nói: “Túc đệ, bên chân ngươi còn có một người kìa.”
Trương Túc cau mày: “Nó không có phản ứng gì, chờ một thời gian nữa nó khá hơn, hỏi lại tên.”

Nhất Niệm là không có tên, nàng mới suy nghĩ giúp một cái. Tình trạng của nữ đồng không giống vậy, khi các nàng cứu nữ đồng, nó đang ở trong nhà, chứng tỏ nó ở cùng người nhà. Có thể vì chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, mới biến thành như bây giờ.