Cô ngạc nhiên, lẽ nào người này là người quen của Tiết Lạc trước đây?
Nhưng bây giờ cô không biết gì về anh ta, vậy phải nói chuyện thế nào? Chẳng lẽ lại nói mình bị ngã cầu thang nên mất trí nhớ?
Ừ… có vẻ lấy lý do này rất hợp lý.
Cô cố ý nhíu mày, ra vẻ đang cố nhớ lại điều gì đó, cuối cùng đành khó xử nhìn nam thanh niên trước mặt: “Xin lỗi tôi không nhớ, cách đây không lâu bị ngã xuống cầu thang nên có rất nhiều chuyện không nhớ rõ, chúng ta biết nhau sao?”
“Cô bị ngã cầu thang?” Người thanh niên vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, tôi bị Lương Dật Phàm đẩy xuống lầu, khi tỉnh lại thấy mình quên rất nhiều chuyện.”
“Tại sao anh ta lại đẩy cô xuống lầu?”
“Có lẽ vì anh ta nghĩ tôi thích anh ta.” Bởi vì cô thích hắn, nhưng hắn không thích cô nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Ý của cô là, chẳng lẽ cô không thích anh ta?”
“Anh còn chưa nói anh có phải là người quen của tôi không, tại sao lại hỏi nhiều như vậy?” Cô kịp thời phản ứng, không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
“Trước đây cô cùng Lương Dật Phàm có tới tham dự một buổi tiệc mừng sinh nhật của bạn tôi, chúng ta đã từng gặp nhau một lần, nếu cô đã không nhớ rõ thì tôi xin tự giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Chu Hạo Nhiên.” Chu Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, trong đầu anh nghĩ cô rất thú vị, anh không ngờ cô lại bị mất trí nhớ, hơn nữa là do Lương Dật Phàm đẩy xuống, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Cô cười híp mắt bắt lấy tay anh, vừa đúng lúc nước trái cây và bánh được mang ra, cô nhận từ tay người phục vụ rồi cười với Chu Hạo Nhiên: “Vậy tôi cũng xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Tiết Lạc, anh không bị mất trí nhớ, chắc đã biết rồi.”
“Đúng vậy, cô gây cho tôi ấn tượng rất sâu sắc.” Ý tứ trong câu nói này rất sâu xa giống như nụ cười bí hiểm trên môi anh, làm người khác khó đoán.
Cô nhớ tới dì còn đang đợi mình nên không muốn tiếp tục, bèn nói mình có việc bận lần sau gặp, rồi vội vàng đi.
Chu Hạo Nhiên nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, trong lòng thầm nghĩ cô không giống với Tiết Lạc đanh đá bốc đồng như lần đầu tiên anh gặp. Nghĩ lại câu nói hẹn gặp mặt sau của cô mà bất giác mỉm cười, cô ấy không cho anh số điện thoại thì muốn gặp mặt thế nào đây, chẳng lẽ lại tình cờ thêm một lần nữa?
...--------------------...
Lâm Bích Nguyệt vẫn im lặng, cho đến lúc về nhà bà vẫn như vậy, cô cố gắng an ủi một hồi lâu mới thấy bà nguôi đi chút ít, cuối cùng đành để bà nghỉ ngơi.
Dì Nguyệt không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này nên có phần xuống cảm xúc, cô cũng không tiện nói nhiều nên đành để dì ở lại một mình, chỉ cần dượng Lương thật lòng đối xử tốt với dì là được rồi.
Sau khi dì Nguyệt về phòng, cô cũng quay trở lại phòng ngủ của mình, không ra khỏi cửa nữa. Hôm nay cô cùng Lương Gia Vỹ náo loạn trong trung tâm thương mại như vậy, chắc chắn anh ta đã nói với anh trai của anh ta rồi. Cô cảm thấy thật phiền phức, nếu Lương Dật Phàm đã biết chuyện, chắc chắn hắn ta sẽ cho rằng tất cả đều là lỗi của cô rồi thể nào cũng sang đây giáo huấn.
Đôi khi cô cảm thấy có lẽ mình nên đi làm một thầy tướng số.
Ngay sau khi cô trốn vào phòng, một giờ sau, cửa phòng lại bị ai đó gõ liên tục, hơn nữa kẻ gõ cửa da mặt rất dày, thấy cô không mở nhưng vẫn gõ thật lực.
Lúc đầu nghe thấy tiếng đập cửa, cô giật thót tim, nhưng cô bình tĩnh lại ngay, nhanh chóng đi tìm một chiếc tai nghe, mở máy vi tính lên đi tìm một bộ phim, thản nhiên đeo tai nghe vào xem phim.
Biết chắc bên ngoài là gã Lương Dật Phàm kia, cô cố tình tìm một bộ phim hài, vừa xem vừa cười như nắc nẻ, rất sung sướng
Ngoài cửa, Lương Dật Phàm cau có, kiên nhẫn gõ cửa nhưng vẫn không thấy người bên trong có bất kì phản ứng nào, cuối cùng hắn ngừng lại, dường như đang suy nghĩ điều gì, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Cô không biết hắn đã đi rồi, bởi vì tai cô đã bị chiếc tai nghe chặn lại. Đợi đến khi cô phát hiện Lương Dật Phàm không còn gõ cửa phòng mình nữa, thì hắn ta đã đi ra ngoài vườn hoa, leo lên ban công phòng cô, lấy chân đạp vỡ một cánh cửa rồi hung hăng bước tới chỗ cô ngồi.
Cô không ngờ hắn lại dám trèo ban công vào, cô có cảm giác mình đã quá coi thường tên này rồi. Nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, cô lập tức đứng lên, tháo ống nghe ra khỏi tai rồi xoay người bỏ chạy.
Lúc này Lương Dật Phàm vô cùng nguy hiểm, nếu cô không chạy sẽ rất thảm, có khi hắn không đẩy cô xuống lầu nữa mà đem ném luôn ra ngoài cửa sổ ấy chứ chẳng chơi.
Vết thương trên chân vừa khỏi, nếu bị ném từ ban công xuống, không chết cũng mất nửa mạng…
“Tiết Lạc, cô còn muốn trốn?!” Lương Dật Phàm xông lên phía trước bắt lại cánh tay của cô, thuận thế ném luôn cô lên giường.
Bị ném nên đầu hơi choáng váng, cô chật vật ngồi dậy. Cô không muốn la lên sẽ kinh động đến dì, nhưng cô rất tức giận, tên Lương Dật Phàm khốn khiếp này, một ngày nào đó cô sẽ trả thù hắn.
Lương Dật Phàm không để cô chạy trốn dễ dàng như thế được, hắn quỵ đầu gối lên giường, hai tay khống chế cô, thấy cô phản kháng, hắn lạnh lùng châm chọc: “Tiết Lạc, cô là đồ không biết xấu hổ, đã khiến em trai tôi phải ra ngoài ở rồi còn đi gây sự với nó? Ngày nào cô cũng chọc tôi tức giận còn chưa đủ hay sao hả?”
“Đồ thần kinh! Bà đây không thèm gây sự với hắn nhé, là do hắn cố ý muốn cướp chiếc váy bà đây nhìn thấy trước!” Ha! hay lắm, tên khốn Lương Gia Vỹ kia còn vu khống cho cô cơ đấy, tức giận bùng phát khiến cô không quan tâm gì nữa, quay ra quát thẳng vào mặt Lương Dật Phàm.
Có điều, lời vừa nói khỏi miệng, cô phát hiện xung quanh mình đột nhiên yên ắng lạ thường.
Lương Dật Phàm kinh ngạc nhìn cô. “Cô… vừa nói cái gì?” Hắn không tin vào tai mình, cô mà lại chửi hắn, còn nói những lời thô tục trước mặt hắn nữa.
Trước đây cô không như thế này, cho dù hắn đối xử với cô rất lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cô vẫn cười tít mắt, đỏ mặt nói chuyện với hắn. Nhưng hình như từ lúc bị ngã cầu thang đến giờ, cô có phần thay đổi.
“Tai bị điếc à? Bà đây nói, bà đây không gây sự với hắn, là do hắn giật mất chiếc váy bà đây thích!” Cô hét lên lần thứ hai.
“Cô là con gái mà dám nói từ bà đây? Quá tục, không có văn hóa.” Lương Dật Phàm cười lạnh, hắn vốn không thích cô đơn giản là vì cô ta vừa không có đầu óc, lại vừa may mắn, thứ con gái như vậy hoàn toàn không đáng để hắn liếc tới. Lương Dật Phàm lạnh lùng nhìn cô, cảnh cáo lần thứ hai. “Tiết Lạc, tôi không cần biết cô muốn làm gì, nhưng tôi không cho phép cô gây sự với Gia Vỹ nữa, nghe rõ chưa?!”
“Hắn không chọc vào tôi, tôi cũng chẳng quan tâm, cái mặt cũng chẳng đẹp để mà nhìn.” Cô khinh thường liếc xéo Lương Dật Phàm, cười khẩy. Sau đó nhanh chóng đẩy Dật Phàm ra xa.
Đẩy được hắn, cô vội vàng lăn sang bên trái một vòng, xuống giường, cố duy trì khoảng cách với Lương Dật Phàm. “Mời anh cút ngay ra khỏi phòng của tôi!”
Lương Dật Phàm nhíu mày, cô lại dám đẩy hắn ra, còn trợn mắt bảo hắn cút ra ngoài ư?
Vừa rồi tuy hắn rất hung hăng nhưng đây là lần đầu tiên hắn chủ động đến gần cô ta như vậy, còn bày ra tư thế mập mờ ở trên giường, nếu là trước đây, cho dù có tức giận nhưng cô vẫn sẽ để nguyên, hưởng thụ sự tiếp xúc thân mật với hắn.
Nói gì thì nói, trước đây cô đã từng nói thích hắn trước bàn dân thiên hạ, nhưng lúc này cô lại tránh xa hắn, làm như hắn là thứ gì đó rất độc. Hắn xuống giường, miệng nở nụ cười kỳ quái, chân bước tới gần lại cô, hắn muốn nhìn xem cô đang có âm mưu quỷ kế gì!