Xuyên Vào Mạt Thế Ngăn Cản Nam Phụ Hắc Hoá

Chương 38: Chương 38




Trần lão bắt đầu hoài nghi quyết định của mình liệu có chính xác hay không. Tất nhiên lão đủ khôn ngoan để nhìn ra thế cục hiện nay, chắc chắn Chính phủ sẽ không phái quân đội đi khắp nơi đón người, bọn nọ cứ ở mãi một chỗ chờ đợi, kết cục không chết dưới hàm răng bén nhọn của tang thi thì cũng chết vì đói khát. ​

Tuy biết được điều đó nhưng tâm lý chung của mọi người, đều muốn trốn tránh hiện thực, thà lựa chọn ở một chỗ tiếp tục chờ đợi còn hơn đối mặt với hiểm nguy, biết đâu Chính phủ thực sự không bỏ mặc người dân, sẽ cử quân đội đi đón người thì sao.

Chỉ cho tới khi nói chuyện với Cố Tiêu, suy nghĩ thử tự mình tìm cho bản thân và mọi người một con đường sống mới rục rịch nhen nhóm trong lòng ông. Thế nhưng ngay trong ngày đầu tiên rời khỏi đã lập tức có người bỏ mạng khiến cho ông ta không khỏi hoảng loạn, bất an.

Có khi nào sai lầm rồi không?

Cố gắng chống đỡ lo lắng trong lòng, Trần lão gắng gượng nở nụ cười hết sức khó coi xin lỗi Cố Tiêu và Vu Lâm: “Thực xin lỗi, đừng nghe bà ấy nói nhảm, bà ta chỉ là quá sợ hãi không biết lựa lời mà thôi.”

Cố Tiêu chẳng nói chẳng rằng với ông ta, ánh mắt sắc bén xuyên qua đám người nhìn thẳng người đàn bà kia, lạnh lẽo nói: “Quyết định đi là ở các người, đừng vô cớ đổ lên đầu người khác. Kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có giới hạn mà thôi.”

Đám người nghe hắn nói xong lo lắng nhìn nhau, nếu Cố Tiêu tức giận không tiếp tục mở đường cho bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không thể chống đỡ nổi mà tới được Thành phố N.

“Chàng trai, cậu xem lời bà ta là rắm thối đi. Đừng tin là thật.” Một người đàn ông vội vã lên tiếng.

“Đúng vậy, chúng tôi vô cùng cảm kích các cậu đã đồng hành và giúp đỡ chúng tôi.” Một người khác cũng vội liên tiếng phụ họa.

“Là chúng tôi quyết định đi, không liên quan tới các vị. Đừng nghe bà ta nói bừa.”

Đám đông anh một câu, tôi một câu nhao nhao lên tiếng, cẩn thận nhìn Cố Tiêu và Vu Lâm bằng những ánh mắt lấy lòng, sợ bọn họ tức giận bỏ đi thật.

Lý Vân thấy mọi người không ai lên tiếng bênh vực mình lại đi xun xoe bợ đỡ đám người kia nhất thời ủy khuất, trừng mắt lườm hai người họ lẩm bẩm: “Tôi nói sai sao, nếu ở lại không phải không có ai chết à.”

Tầm nhìn của bà ta vốn dĩ hạn hẹp, ích kỷ lại lạnh tâm lạnh tính, ỷ vào chút sức mạnh cơ bắp của chồng mình, thu được chỗ tốt từ chuyện cướp đường, thậm chí còn lén giấu riêng rất nhiều thức ăn, vậy mà đám người Cố Tiêu không những khiến chồng bà ta bị thương nằm một chỗ lại chặt đứt sinh ý của bà ta, thù này chính là kết như vậy, cho nên Lý Vân nơi nơi đều nhằm vào bốn người, căn bản bởi vì bà ta chính là người không muốn rời đi nhất.

Nghe Lý Vân nói xong mọi người đều rơi vào trầm mặc, không ai dám lên tiếng nữa.

Mấy ngày tiếp theo đoàn người đều vô thức lên tinh thần, cẩn thận đề phòng khắp nơi, ngoại trừ khi chiến đấu với tang thi có 2 người nữa suýt chút nữa bị tang thi cào phải, khiến mọi người lo lắng, hãi hùng thì không sảy ra sự việc liên quan tới mạng người nào nữa.

Trong lúc dừng chân, có mấy người đến gần, nhìn Cố Tiêu và Vu Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng họ dùng hết dũng khí cầu hai người dạy cách sử dụng dị năng, Cố Tiêu và Vu Lâm cũng không giấu giếm, đem những tất cả những kinh nghiệm của bản thân ra chỉ dạy cho họ đồng thời giúp đỡ bọn họ luyện tập.

Trải qua gần nửa tháng khả năng chiến đấu của đoàn người cơ hồ đã khác hẳn so với trước kia. Ít nhất ngoại trừ tình huống quá nhiều tang thi vây công thì Cố Tiêu và Vu Lâm rất ít khi phải tự mình ra tay.

Có thể tự tay giết chết nhiều tang thi như vậy liền cảm thấy chúng cũng không đáng sợ như họ tưởng tượng, chỉ cần chú ý giữ khoảng cách không để bọn chúng cào bị thương là được, mọi người bắt đầu hưng phấn, vững tin hơn vào con đường phía trước, không còn lo sợ, bất an nữa.

Gần nửa tháng sau cuối cùng bọn họ cũng đến gần địa phận thành phố N.

Đoàn xe dừng bánh, nghỉ tạm ở khu ngoại thành, đây là một thị trấn cách trung tâm N thị khoảng hơn 40km.

Thị trấn Nam Cô này bởi vì giáp ranh với N thị nên trước kia vốn vô cùng sầm uất, đoàn xe tiến vào nhìn những kiến trúc vẫn sừng sững, nhưng lại toát lên không khí ảm đạm, u ám không khỏi thổn thức. Không biết có phải gần khu vực thành thị đông đúc hay không mà có rất đông số lượng tang thi tụ tập trong thị trấn.

Bọn họ vừa tiêu diệt vừa cố gắng tránh né, vô cùng vất vả mới tìm được nơi để tạm dừng chân.

Cố Tiêu quyết định nghỉ lại ở một trường trung học nhìn qua tương đối vắng vẻ, xung quanh cũng không có quá nhiều tang thi.

Mấy người đàn ông xách đủ loại vũ khí trước tiên tiến lên tiêu diệt mấy con tang thi du đãng bên ngoài rồi khóa chặt cánh cổng sắt lại.

“Mọi người đừng xuống xe vội, chúng tôi vào trong xem còn tang thi không đã, sau khi thanh lý hết sẽ ra hiệu cho mọi người tiến vào.”

Nói xong đám đàn ông hăm hở lao vào kiểm tra mấy dãy phòng học.

Khoảng nửa tiếng sau mọi người mới lục đục xách theo đồ đạc, vật tư đi vào trong các phòng học.

Bốn người Hứa Giai Ninh cũng đeo balo trên lưng, Cố Tiêu và Vu Lâm cầm trên tay dụng cụ nấu nướng sóng vai tiến vào trong một lớp học.

Hai người đàn ông kê gọn mấy chiếc bàn học về cuối lớp để lấy diện tích trống, rồi đặt đồ xuống.

Hai cô gái bắt đầu xắn tay nấu mì.

Hứa Giai Ninh vừa thả vắt mì vào nồi vừa thở dài ngán ngẩm, hơn nửa tháng mỗi ngày đều ăn mì gói, thực sự quá khổ sở, rõ ràng có đồ trong không gian nhưng lại không thể lấy ra. Cùng lắm cũng chỉ dám lén lút ăn một chút trên xe mà thôi.

Dường như biết Hứa Giai Ninh đang suy nghĩ gì, Cố Tiêu vỗ vai cô an ủi, quả thực không gian của Hứa Giai Ninh quá mức nghịch thiên, mà trong đoàn xe này Cố Tiêu không hề tin tưởng một kẻ nào hết. Do vậy bất đắc dĩ đành ủy khuất cô gái nhỏ một thời gian vậy.

Lúc ăn trưa, Vu Lâm bất chợt lên tiếng: “Thuốc của A Lam sắp hết rồi, lát nữa ăn xong tôi sẽ thử đi tìm kiếm ở mấy hiệu thuốc lớn trong thị trấn.”

Vu Hiểu Lam được chẩn đoán là bị suy tim từ nhỏ, cho đến hiện tại đã bước vào cấp độ ba. Chỉ cần vận động mạnh sẽ xuất hiện những triệu chứng, khó thở, hồi hộp và mệt mỏi.

Vốn dĩ trước mạt thế cô thường xuyên phải nhập viện để điều trị, Vu Lâm cũng phải cân bằng giữa công việc nghiên cứu với việc phải tới bệnh viên chăm sóc em gái mình.

Mạt thế sảy ra đúng lúc Vu Hiểu Lam ngất xỉu trên đường, được người qua đường đưa vào bệnh viện, Vu Lâm nhận được điện thoại, không kịp nói lại với mọi người, vội vã đi tìm em gái.

Hứa Giai Ninh không khỏi phỏng đoán có lẽ vì vậy nên y mới mất liên lạc với phòng nghiên cứu quân đội và bị bỏ lại ở thành phố, cuối cùng vì nguyên nhân nào đó mà sau này y mới quyết định gia nhập tổ chức của Cố Tiêu, thậm chí còn hoàn toàn thay đổi tính cách, trở thành một nhà khoa học điên loạn mang tâm lý cực đoan.1

Hứa Giai Ninh rất nghi ngờ việc này liên quan tới Vu Hiểu Lam. Nhưng bởi vì Vu Lâm chỉ là tuyến nhân vật phụ nên không được đề cập rõ ràng, bởi vậy cô mới không thể biết được chuyện gì đã sảy ra với họ để tìm cách đề phòng và ngăn cản.

Nhưng không sao. Hai người đều ở đây rồi, chỉ cần chú ý theo sát là được.

Nghe Vu Lâm nói xong Cố Tiêu trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Có cần tôi đi với anh không?”

Vu Lâm lắc đầu chậm chãi nói: “Không cần đâu. Để hai cô gái ở lại với đám người đó tôi không yên tâm.”

“Thế nhưng một mình anh đi rất nguy hiểm, hơn nữa nơi này lại nhiều tang thi như vậy. Không được. Em không yên tâm.” Vu Hiểu Lam lo lắng, đặt bát mì xuống nghiêm mặt phản đối.

“Không sao đâu, anh sẽ cẩn thận mà.” Vu Lâm dịu dàng trấn an em gái. “Ca ca có dị năng rất lợi hại, A Lam quên rồi sao?”

“Cho dù là vậy, một mình ca cũng không thể đối phó được với nhiều tang thi như vậy. Ca ca…ca đừng đi có được không? Dạo gần đây em ổn lắm, cũng không phát bệnh nữa, em không sao thật mà.” Vu Hiểu Lam đỏ mắt nhìn anh trai van nài.

“Không được. Em không thể dừng uống thuốc được. Ngoan ngoãn ở đây. Chờ ca ca quay lại.” Vu Lâm không để ý khẩn cầu trong mắt em gái, đặt bát xuống đứng dậy đeo balo lên vai đra ngoài.

Hứa Giai Ninh nhìn Vu Hiểu Lam lặng lẽ rơi nước mắt lại nhìn bóng lưng rời đi của Vu Lâm thở dài.

“Cố Tiêu. Anh đi cùng Vu Lâm đi.”

Cố Tiêu hơi do dự, hắn cũng không yên tâm nếu để hai cô gái ở lại nơi này. Nhưng quả thực để Vu Lâm đi tìm thuốc một mình thì quá mức nguy hiểm.

Cố Tiêu trầm mặc nhìn Hứa Giai Ninh, quay sang lại chạm phải đôi mắt van xin của Vu Hiểu Lam đang hướng về hắn. Cố Tiêu thở dài khẽ gật đầu rồi đứng lên.

“Chúng tôi sẽ cố gắng trở về thật nhanh. Tiểu Ninh. Nhớ phải cẩn thận đề phòng, không chỉ với tang thi mà còn cả đám người kia nữa.”

“Tôi biết rồi mà.” Hứa Giai Ninh mỉm cười nhìn hắn.

Cố Tiêu vẫn không yên tâm, hắn lại gần, nâng tay lên khẽ xoa đầu cô, không nhịn được lại thấp giọng dặn dò: “Chú ý xung quanh, thấy động tĩnh lạ lập tức trốn đến chỗ an toàn, nhớ kĩ đừng để lộ…” Cố Tiêu không nói ra hết nhưng cả hai đều ngầm hiểu.

Hứa Giai Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Tiêu nghiêm mặt nhìn hai cô gái rồi xoay người đuổi theo Vu Lâm.