Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 95: XIN LỖI… EM SẼ KHÔNG CHẠY LOẠN NỮA




 

Tại căn cứ phía Bắc.

“Sao hôm nay trông em ủ rũ thế?” A Tá bước đến gần Bàn Đinh, thấy cô hôm nay có vẻ chán ăn.

Bàn Đinh ngồi trên ghế sofa, thở dài: “Em lo cho Ca Ca quá, ăn cũng không thấy ngon miệng. Không biết bao giờ cậu ấy mới quay lại?”

Dù đã dọn vào nơi ở mới, cô vẫn chưa quen hẳn. Từ Nhiễm thì hầu như chỉ ở trong phòng, hiếm khi xuất đầu lộ diện. Cô đôi khi không có việc gì làm, cứ ngồi thẫn thờ trong phòng khách.

A Tá an ủi: “Lão đại đã ra khỏi căn cứ rồi. Anh ấy biết vị trí của Tử Ca, chứng tỏ chị dâu vẫn đang an toàn. Đừng lo, họ sẽ sớm quay lại thôi.”

Không hiểu sao, anh luôn có cảm giác muốn đến gần cô.

Nghe vậy, tâm trạng Bàn Đinh tốt hơn chút: “Ừm, cảm ơn anh, còn đặc biệt đến đây an ủi em nữa.”

Hai người bắt đầu trò chuyện, khoảng cách cũng dần được kéo gần hơn.

Ba ngày sau.

Mục Tử Ca lê lết cơ thể đầy thương tích lên bờ, những vết thương đang dần lành lại.

Đánh không lại hai con cá lớn, lại còn tiêu hao khá nhiều thể lực. Đúng là mất cả chì lẫn chài!

Mệt mỏi nằm xuống chiếc võng được ma đằng đan thành, toàn thân ướt đẫm và dính nhớp, cô thực sự không muốn động đậy nữa.

Đúng lúc cô nhắm mắt nghỉ ngơi...

Một âm thanh sắc bén cắt qua không khí, ngay sau đó là một tiếng nổ vang lên.

Mục Tử Ca giật mình tỉnh dậy, quay đầu lại thì hoàn toàn kinh ngạc.

Là... Lãnh Thần Dực?

Cô cứ ngỡ mình đang mơ, dụi mắt xác nhận lại lần nữa, sau đó kích động lao về phía anh.

Lãnh Thần Dực mỉm cười, giơ tay đón cô vào lòng, một cái ôm chặt quanh eo, dù cơ thể cô còn ướt nhưng anh không hề để tâm.

“Xin lỗi, em sẽ không chạy loạn nữa.” Cô tựa đầu vào vai anh, giống như một đứa trẻ gặp lại người thân,trong lúc vô thức đã dần trở nên phụ thuộc vào anh.

Lãnh Thần Dực đã từng nghĩ, liệu khi gặp lại anh có nên giáo huấn cô một trận không? Bởi cô luôn khiến người khác lo lắng như vậy.

Nhưng khi thấy cô bình an vô sự, trong lòng anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều.



Thấy anh không nói gì, Mục Tử Ca đưa hai tay nâng khuôn mặt điển trai của anh. Cô chợt nhận ra sắc mặt anh có phần không tốt:

"Anh có phải tiêu hao dị năng quá nhiều không? Chúng ta vào trong nhà trước đã."

Cô không thể tưởng tượng nổi, anh đã làm thế nào để vượt qua đại dương để đến được đây. Chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ cực.

"Anh không sao, để anh ôm em thêm chút nữa."

Ánh mắt Lãnh Thần Dực dịu dàng và sâu lắng, khiến cô hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Cô để yên cho anh ôm mình.

Năm phút sau.

Anh nhìn bộ đồ bơi gợi cảm rách rưới trên người cô, cười trêu chọc: "Em lại đang quyến rũ anh đấy à?"

Mục Tử Ca đỏ mặt: "Tại... tại trời nóng quá thôi mà."

Anh bế cô vào trong nhà: "Chúng ta đi tắm trước đã."

“Ơ? Khoan... Em muốn xem anh có bị thương ở đâu không, chữa trị trước đã.”

Cô có thể chịu đựng cơ thể dính nhớp của mình, nhưng không thể để anh cứ yếu ớt như vậy mãi.

Lãnh Thần Dực đặt cô ngồi lên bồn rửa tay, anh cởi áo ra, để lộ lưng đầy vết thương cho cô xem:

"Làm phiền vợ yêu rồi.”

Nhìn thấy trên lưng chằn chịt vết thương, Mục Tử Ca không khỏi đau lòng: "Sao lại sâu thế này? Con cá c.h.ế.t tiệt nào đã cắn anh? Em nhất định sẽ trả thù cho. Em dùng lôi điện giật cháy khét con cá đó luôn!"

Chắc chắn là con quái vật biển nào đó đã làm, đáng ghét!

Anh bật cười: "Anh đã g.i.ế.c nó rồi."

"Anh giỏi thật, một mình mà dám đến đây tìm em, phải chăng dị năng của anh đã lên tới cấp 6 rồi?"

Cô vừa chữa trị cho anh, vừa tò mò về cấp độ của anh. Liệu anh có thể đưa cô trở lại an toàn được không?

Sau khi chữa lành vết thương, Lãnh Thần Dực cùng Mục Tử Ca tắm rửa sạch sẽ.

Không ngờ anh lại rất ngoan ngoãn, chỉ tắm thôi chứ không làm gì.

Ra khỏi phòng cô mới biết, vì kiệt sức nên anh đã anh đã ngủ say trên giường, trước khi ngủ còn dặn cô không cần lo lắng.

Mục Tử Ca cảm thấy rất áy náy. Mặc dù nhiều chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng suy cho cùng, cô vẫn quá yếu đuối.



Phải nỗ lực kiếm điểm để nâng cấp bản thân, trước đây cô luôn do dự, quá dễ dãi với chính mình rồi.

Nhưng giờ anh đã ngủ rồi, cũng không làm được gì, cô chỉ có thể nằm xuống tựa vào người anh và ngủ cùng.

......

“Chị định dẫn tôi đi đâu?” Từ Nhiễm theo sau Chị Táp, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.

Nếu không phải cô ấy giở trò ép buộc, cô thật sự không muốn ở chung với người này.

Chị Táp quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cô: “Đi đến một nơi có thể giúp em trở nên mạnh mẽ hơn. Đừng chỉ quanh quẩn trong phòng như thế mãi, em sẽ không bao giờ vượt qua được bản thân mình. Dù cấp bậc có tăng lên, tâm tính của em vẫn còn rất trẻ con.”

“Chị... chị nói tôi trẻ con?” Từ Nhiễm chỉ nghe thấy câu cuối, suýt nữa thì tức giận quay đầu bỏ đi.

Nhưng lại tò mò về nơi mà đối phương nói. Liệu thật sự tồn tại nơi có thể giúp mình trở nên mạnh mẽ hơn sao?

Cuối cùng cô vẫn quyết định tiếp tục theo sau chị Táp.

“Em nghe nhầm rồi, ý chị là em rất dễ thương.”

Chị Táp cười cười, không buồn tranh cãi thêm, cô nàng nhận ra lúc nãy mình vừa lỡ lời.

Liệu có bị trừ điểm không nhỉ?

Từ Nhiễm nhướn mày, không muốn tranh luận thêm với chị Táp.

......

Khu căn cứ phía Bắc!

Từ sàn đấu ngầm đi ra, Từ Nhiễm toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Dù mỗi lần đến đây đều kết thúc trong tình trạng thảm hại, cô vẫn kiên trì không ngừng.

Cô vừa đi được vài bước, một gã đàn ông thô lỗ chặn trước mặt, ánh mắt dâm tà của anh ta cứ lướt qua người cô: “Này cô em, muốn chơi với đại gia không?”

Những cô gái xuất hiện ở nơi này thường chẳng có ai là sạch sẽ. Nhưng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của Từ Nhiễm, gã chỉ dám buông lời trêu ghẹo.

Chưa kịp để cô trả lời, Bên cạnh lại có một người đàn ông ngũ quan khá cân đối đi tới, giọng điệu cợt nhả: “Mỹ nhân, có cần giúp đỡ không hả?”

Hiếm khi anh ta gặp được một "con mồi" vừa mắt, mà còn là kiểu con gái thích đánh nhau. Lúc nãy khi cô chiến đấu với người khác ở trên đài, đã thu hút không ít ánh mắt của các ông lớn ở đây.

Từ Nhiễm phớt lờ bọn họ, tiếp tục đi về phía khoảng trống.

Gã kia không chịu buông tha, định tiến tới trêu chọc vài câu nữa.