Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 87: CẢM ĐỘNG GỚT NƯỚC MẮT




A Ngôn nhìn nhìn thấy bát cơm của cô ngày càng vơi đi, nhịn không được trêu chọc: "Tiểu Bàn Đinh, ăn chậm thôi. Thật ra A Tá thích người gầy đấy."

Câu nói này khiến cô suýt bị sặc.

"Cậu bớt nói nhảm đi, đừng trêu cô ấy nữa."

A Tá mặt đầy nghiêm túc, tên nhóc này nói linh tinh gì vậy, anh nghe không nổi nữa rồi.

Bàn Đinh được anh bênh vực, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Mục Tử Ca ăn xong, chống cằm quan sát tương tác giữa hai người, xem ra A Ngôn cũng là một trợ lý đắc lực đấy.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng va chạm lớn.

Bang! Bang! Bang!

Mọi người lập tức cảnh giác.

"Để tôi đi xem." A Uyên nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, anh ta đã nhìn thấy hai con thú.

Cả nhóm đều ra đến cửa.

Mục Tử Ca thả hoa ăn thịt cấp 3 ra ngoài, còn Ma Đằng cấp 3 thì vẫn đang ngủ, có lẽ vẫn đang trong quá trình thăng cấp.

Cô nhanh chóng quan sát tình hình.

Một con sư tử trắng biến dị cấp 4 đang giao chiến với một con báo đen biến dị cấp 4.

Cả hai con đều có kích thước to lớn hơn gấp đôi so với những con thú bình thường.

Hiện tại, báo đen đang chiếm thế thượng phong, tấn công rất hung hãn.

"Chúng ta có nên can thiệp không?"

A Uyên bắt đầu tính toán, liệu có nên tranh thủ không nhỉ? Đây là tinh hạch của thú biến dị cấp 4, nếu hấp thụ xong, anh có thể ngay lập tức đạt đến cấp 4.

Như vậy sẽ theo kịp bước chân của A Tá và chị Táp. Anh đã mắc kẹt ở cấp 3 mấy ngày  nay rồi.

A Tá trầm giọng nhắc nhở: "Rất nguy hiểm."

Dù sao chúng cũng là những con thú có linh tính.



Chỉ trong chốc lát, sư tử trắng lại bị báo đen tát thêm một cái. Thân thể chẳng mấy chốc đã đầy thương tích, thỉnh thoảng nó còn phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Sư tử trắng tội nghiệp quá, có vẻ nó sắp c.h.ế.t rồi." Bàn Đinh động lòng trắc ẩn, ngay cả trong thế giới động vật cũng tàn khốc như vậy.

Nếu không phải vì cô quá yếu, cô đã muốn ra tay cứu nó rồi.

Ánh mắt Báo đen đầy tàn nhẫn, tấn công càng lúc càng nhanh.

A Ngôn chợt nhận ra: “Hình như sư tử trắng đang mang thai, bụng nó to lắm, không trách nó đánh không lại.” Bình thường sư tử mạnh hơn báo đen mà.

Khi sư tử trắng bị đánh ngã lần nữa.

Mục Tử Ca nhấc cây trượng lên, nhẹ nhàng vung tay. Một vài quả cầu năng lượng màu xanh nhanh chóng bay qua không trung, rơi xuống sư tử trắng.

Những vết thương trên người sư tử trắng lập tức hồi phục phần lớn. Nó nhanh chóng đứng dậy, gầm lên giận dữ rồi lao thẳng về phía báo đen.

Hai con thú lại tiếp tục giao chiến.

Cứ vài giây, Mục Tử Ca lại b.ắ.n cho sư tử trắng một quả cầu ánh sáng xanh lục.

Sư tử trắng dần lấy lại thế chủ động, chớp cơ hội dùng nanh cắn vào cổ họng báo đen, m.á.u của đối phương phun trào trong miệng nó.

"Nhờ có Tử Ca mà sư tử trắng đã lật kèo rồi.” Bàn Đinh kích động nói. Người mẹ này quá kiên cường, đang liều mình vì con của mình.

A Ngôn nghĩ đến cảnh sau này chiến đấu mà có người đứng sau chữa trị cho mình. Thế này thì còn lo lắng gì nữa, cứ lao lên mà chiến thôi.

Qua vài hiệp, báo đen bị cắn đến tắt thở hoàn toàn.

Sư tử trắng kiệt sức nằm sấp trên mặt đường.

“Nó có tấn công chúng ta không?” A Uyên lo lắng hỏi. dã thú vốn tàn bạo, rất ít khi có linh tính.

A Ngôn không đồng ý: “Nó đang mang thai, làm sao dám mạo hiểm quay lại được. Hơn nữa, vừa rồi là chị dâu đã cứu nó, ít nhất nó cũng phải biết điều một chút chứ.”

"Đúng thế, nó trông hiền lành hơn báo đen nhiều.” Bàn Đinh gật đầu đồng, cảm thấy A Ngôn nói rất có lý.

Không để bọn họ đoán mò thêm.

Sư tử trắng biến dị đã hồi phục chút sức lực, nó ngậm xác báo đen, chậm rãi tiến về phía họ.

"Không sao đâu, đừng hoảng." Mục Tử Ca trấn an họ, cô biết nó không đến gây sự.



Sư tử trắng đặt xác báo đen trước mặt Mục Tử Ca, nhìn cô một cái thật sâu, rồi quay đầu đi vào rừng.

“Viên tinh hạch này, ai muốn đổi thì lấy hai trăm tinh hạch cấp 1 đổi với tôi.” Mục Tử Ca lấy viên tinh hạch của báo đen ra và hỏi mọi người.

Cô vứt xác báo đen cho hoa ăn thịt . Mấy hôm nay vẫn cần Tiểu Hồng canh gác ban đêm, nên phải cho nó ăn no trước đã.

Hoa ăn thịt há miệng nuốt chửng, phát ra tiếng nhai nhóp nhép.

Hoa ăn thịt: Chủ nhân, cuối cùng cũng nhớ đến ta rồi. Thật là cảm động gớt nước mắt. Hu hu hu~

Cuối cùng, A Uyên đổi tinh hạch, không ai có ý kiến gì. Có thêm một đồng đội mạnh hơn, ai nấy cũng yên tâm.

A Ngôn vẫn còn tiếc nuối thở dài: "Sao tôi lại thiếu vài chục viên cơ chứ, đúng là tiện cho tên này rồi."

Thế là, chuyện lên cấp 4 của anh vẫn còn xa vời vợi.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho mọi người xong.

Mục Tử Ca trở về phòng, tắm nước nóng, thay đồ rồi nằm lên giường, bắt đầu kiểm kê tài sản hiện tại.

Số dư điểm tích phân: 23

Dị năng hệ Lôi: cấp 5. Dị năng hệ Mộc: cấp 3. Không gian: 300 mét khối, 8 mảnh đất đen. Biệt thự cấp 3. Ma Đằng cấp 3. Trượng tím cấp 3. Hoa ăn thịt cấp 3. Xe bọ cánh cứng cấp 1. Dao găm cấp 1. Kỹ năng Độn thuật có thời gian hồi 7 ngày.

Hạt nhân đã đầy, không thể tiếp tục nâng cấp dị năng. Cần 200 điểm tích phân để mở rộng hạt nhân. Cái này đành phải chờ đến khi về căn cứ mới làm được.

Uống hết hộp sữa chua, cô ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Nửa đêm!

Bàn Đinh bị đói nên tỉnh dậy. Cô nàng ngồi dậy, mặc thêm áo khoác, lặng lẽ đi xuống tầng một. Đèn cảm ứng xung quanh lập tức sáng lên.

Cô nhanh chóng mò đến nhà bếp, mở tủ giữ nhiệt, lấy ra một hộp kimbap, rồi bắt đầu ăn từng cuộn lớn. Hai ba miếng đã xử lý xong một cuộn lớn, cuối cùng cơn đói cũng được xoa dịu.

"Phù, no quá!"

Lúc ngẩng đầu lên, Bàn Đinh suýt chút nữa thì hét toáng lên.

"Anh, anh vào đây từ khi nào thế?" Miệng cô ấy còn đang nhai chưa kịp nuốt, nói cũng không rõ.