Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 81: ANH THẬT LÀ DÍNH NGƯỜI, LẠI CÒN HAY GHEN NỮA!




Tầng một có ba phòng khách, một bếp, một phòng khách lớn. Tầng hai có hai phòng ngủ kèm phòng tắm riêng. Tầng ba ngoài phòng ngủ chính và ban công còn có một phòng thay đồ.

Nội thất theo phong cách hiện đại, tông màu trắng xanh, đầy đủ tiện nghi. Nguồn nước và điện được duy trì bằng tinh hạch từ hệ thống.

Có thể di chuyển bất cứ lúc nào, ngay cả khi đi làm nhiệm vụ cũng mang theo được mà không chiếm diện tích  của Mục Tử Ca.

Cả ba đều về phòng của mình để sắp xếp đồ đạc.

Giọng máy móc của 001 thông báo: 【Kí chủ, không gian đã nâng cấp xong, hiện có 300 mét khối và thêm 8 ô đất trồng loại đất đen. Kí chủ có thể dùng tinh thần lực để vào không gian, nhưng phải đảm bảo an toàn trước khi vào.】

Mục Tử Ca hào hứng nằm xuống chiếc giường êm ái, dùng tinh thần lực để vào không gian.

Vừa vào trong, cô nhìn thấy lượng lớn vật tư chất thành đống lộn xộn, còn những mảnh đất đen thì trống trơn.

Cô dùng 8 tinh hạch để mua 8 hạt giống cherry, sau đó điều khiển tinh thần lực gieo chúng xuống đất. Sau cùng sắp xếp lại toàn bộ vật tư rồi mới ra khỏi không gian.

Vừa mở mắt ra, cô đã thấy khuôn mặt điển trai của Lãnh Thần Dực ở ngay trước mặt.

Cô ngẩn người ra một lúc: "Anh xong việc rồi à?"

 

Lãnh Thần Dực ôm chặt lấy cô: “Ừ, nhớ em lắm.”

Mỗi ngày anh đều lo lắng cô sẽ bỏ anh mà đi, dù đã có được cô, nhưng anh vẫn cảm thấy lo sợ.

Cô xoay người, vùi mặt vào n.g.ự.c anh: “Thần Dực, anh thật là dính người, lại còn hay ghen nữa.”

Đây là cô đang "tính sổ" đấy.

Lúc cô mới xuyên qua, anh rất hay ghen tuông. Mỗi lần ghen là cứ đè cô ra mà cưỡng hôn, dáng vẻ bá đạo ấy chẳng khác gì một tên phản diện đang hắc hóa.

Dưới sự "đào tạo" của mình, anh ấy đã từ một chú sói con ngang ngược trở thành một chú cún ngoan ngoãn.

Giờ đây, anh không dám lớn tiếng cũng chẳng dám cãi lại cô một câu, chuyện gì cũng chiều theo ý cô.

Ngoại trừ những lúc "cần mạnh mẽ" thì anh mới thể hiện sức mạnh của mình, còn lại mọi thứ đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.



Lãnh Thần Dực khẽ cười, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng cô: "Khi anh ghen, em có thể dùng nơi này để trừng phạt anh."

Mục Tử Ca bĩu môi: "Em mới không thèm."

Thật là mặt dày, yêu cầu thế này mà cũng nói ra được.

Ánh mắt anh híp lại: "Không sao, để anh tự làm được."

Nói rồi, anh cúi xuống, áp sát môi mình vào đôi môi mềm mại của cô. Mới đầu còn nhẹ nhàng, dần dần nụ hôn càng sâu hơn, hút lấy hút để vị ngọt ngào của cô.

Hai người hôn nhau suốt mười mấy phút mới rời nhau ra.

"Lát nữa anh qua." Lãnh Thần Dực nói xong liền lập tức biến mất khỏi tầm mắt cô.

Hả? Đây đúng kiểu điển hình của việc "thả thính" xong rồi chạy đây mà.

Mục Tử Ca thở dài bất lực, thật muốn đánh anh một trận quá đi.

Cô chỉnh lại quần áo bị anh kéo lệch, rồi đi xuống tầng.

“Ca Ca, cái màn hình đen này có thể xem phim được không?” Bàn Đinh tò mò nhìn màn hình đen lớn trong phòng khách tầng một, nhịn không được nên hỏi.

Mục Tử Ca gật đầu: “Có thể xem, nhưng cần tinh hạch.”

Trong hệ thống có bán phim, nhưng cô chưa xem nên cũng không biết phim gì hay.

Nghĩ đến điều gì đó, cô nói: "Thuốc giảm cân cũng cần tinh hạch."

Bàn Đinh mừng rỡ: “Cần bao nhiêu tinh thể, mình mua, nhưng mà có bị tăng cân lại không đấy?”

“Một hộp thuốc giảm cân hai tinh thể, ăn trong một tuần có thể giảm 10 ký, không bị tăng cân lại. Cậu muốn mua bao nhiêu?”

“Vậy cho mình hai hộp thử trước đi.” Bàn Đinh móc ra bốn viên tinh hạch, không chút tiếc nuối. Hết tinh hạch thì đi kiếm là được.

Hai tuần giảm 10 ký, hiện tại cô nặng 65 kg, cao khoảng 1m63, 55 kg chắc vẫn thuộc dạng hơi đầy đặn.

Dù trông cô hơi mũm mĩm thế thôi, thực ra khung xương khá nhỏ. Phần lớn là mỡ thừa nên không nặng như tưởng tượng.

Mục Tử Ca không hề ép giá bạn bè, giá này là giá gốc từ hệ thống, cô chỉ chuyển lại y nguyên cho Bàn Đinh, không lấy thêm phí trung gian nào hết.



Bàn Đinh nhanh chóng nhận được hộp thuốc giảm cân mà cô ấy hằng mong đợi. Nếu hiệu quả tốt thì cô sẽ mua thêm một hộp để giảm xuống còn 50 kg.

Con gái mà! Ai chẳng muốn mình thật xinh đẹp.

Trong lúc hai người đang nói chuyện.

Bỗng ngoài cửa có vật gì đó bay vào.

Mục Tử Ca giật mình, lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài tấn công: "Đồ sâu bọ đáng chết, dám ăn trộm rau của ta."

Một mũi tên sét dễ dàng hạ gục được nó.

Bàn Đinh và Từ Nhiễm cũng chạy ra. Cả hai kinh ngạc nhìn xác con vật dưới đất. Thứ to bằng bàn tay này trông rất quen, nhưng là cái gì nhỉ?

Sau khi tiêu diệt xong, Mục Tử Ca thả cây ăn thịt ra: "Trông cậy vào cậu đấy, Tiểu Hồng, hãy canh chừng vườn rau của tôi."

Vì cây có màu đỏ rực, nên cô gọi nó là Tiểu Hồng.

Hoa ăn thịt: Đã rõ, chủ nhân!

“Mình biết đây là gì rồi, là phiên bản bigsize của châu chấu đây mà. Lạ thật, sao lại có một con lạc đàn thế này?” Bàn Đinh từng thấy loại côn trùng này trên đồng ruộng.

Sắc mặt của Mục Tử Ca và Từ Nhiễm cũng thay đổi hẳn.

Châu chấu biến dị xâm nhập vào căn cứ, còi báo động vang lên inh ỏi!

Mục Tử Ca ngước lên nhìn bầu trời chi chít những con châu chấu biến dị. Chúng đang bay tới, dày đặc như đàn sâu.

Người cô sởn gai ốc vì chứng sợ đồ vật chen chúc.

Cô đang đứng trước cửa, chuẩn bị cùng mọi người chiến đấu.

Lãnh Thần Dực đến bên cạnh Mục Tử Ca, đưa cho cô ba khẩu s.ú.n.g phun lửa: “Ngoan, ở đây đợi anh.”

Anh biết ngôi nhà của cô có lớp bảo vệ, để cô ở đây thì anh cũng yên tâm hơn. Sau đó, anh để A Tá, chị Táp và A Uyên ở lại bảo vệ cô, còn mình thì dẫn những người khác ra khỏi biệt thự.

Mục Tử Ca muốn theo anh ra ngoài, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định ở lại. Ở đây có bạn bè người quen, cô có thể sử dụng cây trượng tím của mình.