Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 79: VÌ TỰ TI, CÔ CHƯA BAO GIỜ DÁM CHỦ ĐỘNG BÀY TỎ




Trưa hôm sau.

Mục Tử Ca từ từ mở mắt, toàn thân ê ẩm. Tối qua đang ngủ ngon lành, bỗng nửa đêm cô bị con sói đói khát làm cho tỉnh giấc. Nói là chỉ cọ cọ thôi, không làm loạn, cuối cùng vẫn là ăn cô sạch sành sanh.

Tính cả đêm qua và tối hôm trước, đã là lần thứ ba rồi.

Lúc đầu rất thoải mái, nhưng càng về sau càng trở nên tê dại, đến cuối cùng cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.

May mà có điểm tích phân để an ủi.

Điểm tích phân đã lên đến 123!

Mỗi lần tiêu điểm, Mục Tử Ca đều rất kích động: "001, giúp tôi nâng cấp dị năng hệ Lôi lên cấp 4, dị năng hệ Mộc lên cấp 3, và nâng cấp căn nhà gỗ lên cấp 3."

Nâng cấp dị năng hệ Lôi lên cấp 4 tiêu tốn 40 điểm, dị năng hệ Mộc lên cấp 3 tiêu tốn 30 điểm, nhà gỗ lên cấp 3 tiêu tốn 30 điểm, vừa đủ 100 điểm.

Ngoài ra, cô còn nhận được một gói quà, không gian cũng được nâng cấp. Căn nhà gỗ phải thu hồi vào hệ thống trước khi nâng cấp hoàn tất.

Giọng nói máy móc của 001 vang lên: "Không gian hệ thống đang được nâng cấp, kí chủ có muốn mở gói quà không?"

“Ừ, mở ra đi.” Mục Tử Ca tựa lưng vào đầu giường, tràn đầy mong đợi. Không biết sẽ là bảo bối gì đây?

Trước đó, cô đã mở được Ma Đằng và căn nhà gỗ.

Giọng nói máy móc của 001 lại vang lên: “Chúc mừng kí chủ, đã nhận được một cây trượng cấp 3, cách sử dụng có thể xem chi tiết.”

Hả? Là cây trượng sao? Loại vũ khí kỳ ảo này ư?

Cô nhanh chóng lấy cây trượng ra, trông nó thật giống những món đồ trong game. Một cây trượng màu bạc dài 1 mét, viên cầu pha lê tím trên đỉnh đang phát sáng, ngoại hình cực kỳ đẹp mắt.

Công dụng: Giúp sử dụng dị năng linh hoạt và chính xác hơn, không lãng phí năng lượng thừa, có thể thể hiện nhiều cách đánh khác nhau.

Ví dụ: Đối phó với quái vật yếu dùng lưỡi kiếm sấm sét, đối phó với đám đông dùng mưa sấm sét, đối phó với kẻ thù nhanh nhẹn dùng truy đuổi kết hợp với lưới sấm sét, còn rất nhiều chức năng khác có thể từ từ khám phá.



Tất cả dị năng đều có thể dùng cây trượng này để tấn công.

Dị năng hệ Mộc vốn chỉ có thể chữa trị gần khi chạm vào người, giờ đây cũng có thể dùng cây trượng để chữa trị từ xa. Tiện lợi hơn rất nhiều.

Một đồ vật nổi bật và bắt mắt như vậy, làm sao để mang ra ngoài sử dụng đây?

Mục Tử Ca sờ cằm suy nghĩ.

Đến lúc đó, cô sẽ xây một phòng thí nghiệm trong nhà mình, giả vờ như đây là do cô tự chế tạo ra. Còn lý do tại sao nó lại "bá đạo" như vậy thì... không thể tiết lộ.

Trong thời kỳ tận thế, những thứ kỳ lạ chắc chắn không ít.

Cô thu cây trượng tím vào kho đồ của hệ thống, rồi mới chú ý tới hộp cơm giữ nhiệt trên bàn, bụng cũng đói rồi.

Ăn no xong, cô cất hộp cơm vào không gian, mặc quần áo rồi ra khỏi biệt thự, tiến về phía căn nhà gỗ của mình.

Ra ngoài mới phát hiện hôm nay trời nóng kinh khủng, ít nhất cũng phải 30 độ.

Trong căn cứ, chỉ có khu quản lý và khu dị năng là được cung cấp điện, khu dân thường và khu lều trại thì chịu khổ hơn một chút.

Thời tiết nóng nực thế này, không thể thiếu điều hòa được.

“Ca Ca, cậu về rồi à. Nhìn thịt khô tớ làm này, mấy ngày nữa là ăn được rồi.” Bàn Đinh đang loay hoay với đống thịt đã thái sẵn ở cửa. Hai con hổ hôm qua vẫn chưa động đến.

Mục Tử Ca khen ngợi: “Bàn Đinh làm tốt lắm! Thịt khô để được lâu, ăn cũng tiện nữa.”

Bàn Đinh cười tít mắt: “Chỉ cần mọi người thích ăn là mình vui rồi.”

Được ăn thịt hổ biến dị thế này đều nhờ công của Tử Ca.

Vì trời quá nóng, cô nàng cũng không kịp hỏi ý kiến Tử Ca, đã tự mình xử lý hết. Bàn Đinh sợ để lâu sẽ hỏng. Nhà gỗ tuy có lò sưởi nhưng lại không có điều hòa.

Nhận được khen ngợi, cô nàng mới cảm thấy yên tâm.



“Tiểu Nhiễm đâu rồi? Mình qua phòng tập bên cạnh chơi đi.” Mục Tử Ca đề nghị, tiện thể thu căn nhà gỗ vào không gian để nâng cấp.

Nghe thấy đi chơi, Bàn Đinh lập tức phấn khởi: “Thật không vậy? Chúng ta có thể vào trong đó chơi sao?”

“Nhưng Tiểu Nhiễm vẫn chưa dậy. Cô ấy đêm qua hấp thụ tinh hạch đến nửa đêm, chắc còn đang ngủ.”

Bàn Đinh thực sự ngưỡng mộ sự kiên trì của Từ Nhiễm, trong khi cô thì không thể ngồi yên như vậy hàng giờ được.

Hơn nữa, cô phát hiện ra ăn uống hình như cũng có thể nâng cấp, chỉ là chậm hơn thôi. Nhưng không sao, thỉnh thoảng có thể hấp thụ tinh hạch.

Mục Tử Ca nghĩ đến cách mình tăng cấp, không khỏi ngượng ngùng, nhưng dù sao cũng là có nỗ lực và đánh đổi.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Từ Nhiễm từ trong nhà bước ra, nhẹ nhàng hỏi: “Các cậu định đi đâu vậy?”

“Tiểu Nhiễm, cậu dậy rồi à? Bọn mình định qua phòng tập bên cạnh, cậu có muốn đi cùng không?” Bàn Đinh đã không thể chờ đợi được nữa.

Từ Nhiễm gật đầu: “Được thôi.”

Mười phút sau.

Ba người đều mặc đồ thể thao mùa hè đi ra khỏi nhà, Mục Tử Ca cũng thu căn nhà gỗ vào không gian.

Khi đến cửa phòng tập, bước chân của Bàn Đinh chậm lại. Cô ấy nhìn qua cửa kính thấy A Tá và chị Táp đang đấu tập. Hai người giao đấu rất quyết liệt, di chuyển nhịp nhàng.

Bàn Đinh trở nên rụt rè: “Bọn mình vào thế này có làm phiền họ không nhỉ?”

Rõ ràng đã quyết định không yêu đương nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại không thể ngăn bản thân tưởng tượng.

Vì tự ti, cô chưa bao giờ dám chủ động bày tỏ.

“Không sao đâu, họ rất dễ gần mà. Đi thôi, mình vào học hỏi thêm vài kỹ năng chiến đấu.”

Mục Tử Ca như một người hòa giải, tự nhủ làm sao để mai mối Bàn Đinh với A Tá. Mấy ngày nay, họ không có cơ hội để tiếp xúc.