Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 77: ĐỪNG CHẠM VÀO CHỖ ĐÓ




Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh, cô hoàn toàn ngây ra, trái tim đập loạn nhịp.

Một cảnh tượng vừa mơ mộng vừa lãng mạn như thế này, không ngờ lại xảy ra với cô, đây thật sự là... thế giới thực sao?

Lãnh Thần Dực ôm cô từ từ hạ xuống, khi sắp chạm đáy vực thì nhanh nhẹn xoay người, cả hai vững vàng đáp xuống.

Vừa định đặt cô xuống.

Mục Tử Ca hoàn hồn, vội vàng  nắm chặt áo anh: “Đừng... Đừng buông em ra.”

Chân cô có chút tê, không muốn tự mình đứng dậy.

Hệ thống thông báo:【Điểm thiện cảm +5】Tổng tích phân: 18

Một góc nào đó trong lòng Lãnh Thần Dực bị cô chạm đến, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô: “Nói lại lần nữa? Đừng cái gì?”

“Chân em có chút tê, anh ôm em một lúc nữa được không? Thần Dực.” Mục Tử Ca vòng tay qua cổ, ngẩng đầu áp sát vào mặt anh..

Hệ thống thông báo:【Điểm thiện cảm +5】Tổng tích phân: 23

Lãnh Thần Dực nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Nếu em cứ quyến rũ anh như vậyanh không ngại... làm chuyện đó với em ở đây đâu.”

Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô.

Nghe thấy câu nói lưu manh của anh, mặt Mục Tử Ca đỏ bừng, không dám hó hé lời nào.

Nếu còn dám nói nữa, anh chắc chắn sẽ làm thật.

Thấy cô nhìn mình với ánh mắt đáng thương như thế, Lãnh Thần Dực mềm lòng, không trêu chọc cô nữa, dùng một tay nâng cô lên, ôm chặt vào lòng.

Hai người càng gần nhau hơn, cô ngẩng đầu có thể nhìn thấy cằm anh, rồi lại vùi mặt vào hõm cổ anh, cảm thấy thật an tâm.

Đúng lúc này.

Một con diều hâu lao về phía họ, mỏ nó sắc nhọn, sắp đ.â.m vào lưng Lãnh Thần Dực.

Lãnh Thần Dực đã sớm phát hiện ra nó, tay kia xuất hiện một con d.a.o dài, xoay người c.h.é.m thẳng vào đầu diều hâu.

Con diều hâu cấp 2 bị chia đôi, rơi xuống đất.



Mục Tử Ca chớp mắt, ngay cả khi đang ôm cô, sức chiến đấu của anh cũng không hề giảm sút, mặc dù chỉ là một con diều hâu cấp 2.

Ngay sau đó, lại có một con diều hâu cấp 2 khác bay đến. Anh đứng yên tại chỗ, một lần nữa dễ dàng tiêu diệt nó.

Sau khi giải quyết xong mối nguy hiểm ở đây.

“Hay là anh đặt em xuống đi?” Cô từ nãy đến giờ vẫn chưa kịp nói, chắc anh ôm cũng mệt rồi.

Cả người Mục Tử Ca treo trên eo anh, dù không có nhiều động tác nhưng cũng không khỏi suy nghĩ lung tung.

Lãnh Thần Dực trêu chọc: “Không được sao?”

“Ừm... Cũng được.” Cô ấp úng trả lời, rồi mới phát hiện ra đây là một câu hỏi kỳ lạ, thật bậy bạ.

Giây tiếp theo.

Anh đưa cô vào giữa hồ, cả người cô rùng mình, kinh hô: “Ưm, nước lạnh quá.”

Chưa dứt lời, môi cô đã bị anh chiếm lấy.

Nụ hôn dưới nước của anh vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, khiến cô gần như không thở nổi, tay chân quấn chặt lấy anh.

Sau đó, cô bị ôm ướt sũng lên bờ, Mục Tử Ca lấy căn nhà gỗ ra, cả hai cùng vào phòng tắm để làm sạch.

“Để anh giúp em.” Lãnh Thần Dực thoa lên lưng cô. Ban đầu rất nghiêm túc, nhưng sau đó...

Cô vừa đẩy vừa né: “Đừng, đừng chạm vào... chỗ đó.”

Lãnh Thần Dực đang tập chống đẩy, mồ hôi nhễ nhại, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Mục Tử Ca, vì quá đáng yêu nên không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng trêu chọc.

“Hừm...”

Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +10】【Điểm thiện cảm +10】【Điểm thiện cảm +10】, tích phân: 53 điểm!

...

Một tiếng rưỡi sau.

Lãnh Thần Dực tinh thần sảng khoái cõng cô trèo lên vách đá đã rơi xuống trước đó, dẫn theo mọi người trở về căn cứ.



“Ca Ca, thịt hổ này nướng hay xào thì ngon hơn?” Ở một bãi đất trống trong biệt thự, Bàn Đinh đang nhổ lông hổ.

Bên này đang nhóm lửa.

Lúc này, A Tá cùng những người khác cũng đi tới. Người phụ nữ đi cùng cúi đầu chào Mục Tử Ca:

“Chào phu nhân, rất xin lỗi vì lần trước chưa kịp giới thiệu, tôi là Tiểu Táp, phụ trách quản lý nội bộ căn cứ, là thuộc hạ của thiếu gia.”

Mục Tử Ca kiểm tra chỉ số “trà xanh” của cô ấy chỉ có 10, có vẻ không phải kiểu phụ nữ gian xảo thích cấp trên.

Cô lịch sự mỉm cười, gật đầu chào lại đối phương.

“Chị Táp, chị không cần khách sáo vậy đâu. Chị dâu rất tốt, còn mời chúng ta đến ăn tiệc nữa.” Mấy ngày không gặp, A Uyên nói năng còn lanh lẹ hơn cả A Ngôn.

A Ngôn đang loay hoay với bếp nướng: “Đồ ngốc A Uyên, cậu làm gì đấy? Qua đây giúp tôi với coi, không làm mà đòi có ăn hay gì.”

Chẳng lẽ bắt hai cô gái dễ thương làm công việc nặng nhọc này sao? Những miếng thịt lợn rừng và thịt hổ này cũng không dễ xử lý đâu.

Bàn Đinh thích thú cười ngây ngô: “Không sao đâu, em thích làm việc này mà.” Đối với cô, nấu ăn cũng là một niềm vui.

Ánh mắt của A Tá không khỏi dừng trên người cô thêm vài giây. Anh đã gặp nhiều người chăm chỉ, nhưng người vừa chăm chỉ vừa thích làm việc lại càng ít, hơn nữa cô ấy còn tỏ ra vui vẻ.

Mục Tử Ca cũng muốn giúp một tay, nhưng Lãnh Thần Dực cứ liên tục cho cô ăn, bên cạnh cô đã đầy ắp đồ ăn vặt và đồ uống.

Cô uống vài ngụm sữa chua, tay cầm điện thoại chơi game offline, tiếng trò chơi cứ “bíp bíp bíp” không ngừng, làm cô càng không muốn nhúc nhích.

Mọi người đều đang bận rộn, chỉ có cô và anh đang tình tứ với nhau. Cơm chóa rải khắp nơi.

Dù có ai đó không biết nấu ăn cũng sẽ đến giúp đỡ, hoặc xiên đồ, tóm lại là không thể đến gần lão đại, nếu không sẽ bị liếc mắt lạnh lùng.

Chắc lão đại không thích bị làm phiền.

Một vài người không nhịn được mà lén nhìn, có vẻ như lão đại và chị dâu đã làm hòa, tình cảm còn tốt hơn trước.

“Ghét quá, sao cái màn này mãi không qua được.”

Mục Tử Ca chăm chú nhìn màn hình điện thoại, tay liên tục chạm vào màn hình, miệng ngậm kẹo mút, mặc bộ đồ thể thao dễ thương, ngồi trên ghế xích đu đung đưa, trông rất đáng yêu, làm cho Lãnh Thần Dực cười bật thành tiếng.

Anh tựa cằm lên vai cô: “Để anh giúp em.”