Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 46: ANH RỂ! UỐNG CHÚT TRÀ GỪNG ĐI




Mục Sở Sở ngay trước mặt cô thay váy ngủ, không hiểu sao cô ta phải mặc đồ gợi cảm như vậy, ở đây lại không có đàn ông.

Mục Tử Ca tưởng cô định nằm xuống thì Mục Sở Sở đột nhiên nói: "À, em cần ra bếp lấy chút đồ."

"Chờ chút, em không mặc áo khoác à?"

Mục Tử Ca thấy cô ta ra khỏi phòng thì tốt bụng nhắc nhở.

Bây giờ trời vẫn khá lạnh, khoảng 18 độ. Cô nàng này lại chỉ mặc váy dây mà ra ngoài. Không lạnh mới là lạ!

Mục Sở Sở có vẻ rất vội vàng: “Không sao đâu, em sẽ về nhanh thôi.”

Ra ngoài, gió lạnh thổi qua khiến cô ta không khỏi rùng mình, nhưng cô không quá để tâm, đi thẳng vào bếp, lấy trà gừng mình tự chuẩn bị ra.

A Ngôn đang canh gác bị cô làm cho giật mình, tưởng có hồn ma hiện hình. Thấy cô ta cầm theo bình giữ nhiệt rồi vội vàng chạy đi, không kịp hỏi gì.

Mục Tử Ca không nghĩ nhiều, dù cô ấy ra ngoài tìm đàn ông cũng là quyền của cô ấy, cô không quản được.

Kệ vậy, cô tắt đèn, nhắm mắt ngủ.

...

Lãnh Thần Dực vừa rửa mặt xong bước ra, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Anh nhíu mày, giọng nói trầm thấp: “Vào đi.”

Khi nhìn thấy người đứng trước cửa, khuôn mặt anh ngay lập tức trở nên u ám.

Anh lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

Mục Sở Sở vốn khá tự tin, nhưng bị vẻ lạnh lẽo của anh làm cho hoảng sợ.

Cô ta lập tức căng thẳng: "Anh rể, uống chút trà gừng rồi ngủ này."

"Ai cho phép cô vào phòng tôi với bộ đồ như vậy?"

Lãnh Thần Dực ánh mắt sắc bén, nếu không phải vì cô ta là em gái của Mục Tử Ca, anh đã sớm xử lý cô ta rồi.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, cơ thể Mục Sở Sở không tự chủ mà run lên, đầu óc quay cuồng: “Là chị, chị bảo em đến đây.”



Nghe vậy, Lãnh Thần Dực cố gắng kìm nén cơn giận, anh đi ngang qua cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Không có lần sau.”

Nói rồi anh bỏ đi không chút lưu luyến, còn ra lệnh cho Lão Phàm trông chừng cô ta cho tốt.

Trong giấc mơ, Mục Tử Ca hoảng sợ khi thấy một con ch.ó sói to, đang lao thẳng về phía mình. Nó cắn vào tai cô khi cô cố quay mặt tránh.

"Hic! Đau quá..."

Cơ thể thật nặng nề, cô mơ màng mở mắt ra, bất chợt la lên kinh hãi: "Đừng... đừng cắn, đồ chó ngốc."

Trong phòng tối om, cảm giác như có vật gì đang đè lên người cô, không ngờ đây không phải là mơ.

Cô thật sự cảm thấy cổ mình bị ai đó cắn.

Lãnh Thần Dực bị cô ví như chó, sắc mặt càng trở nên tối tăm hơn. Đôi môi mỏng của anh lướt qua xương quai xanh của cô, khẽ cắn phạt cô.

"Ưm... đồ biến thái, mau tránh ra!"

Mục Tử Ca run rẩy, cố hết sức giãy giụa, liên tục né về phía mép giường.

Lãnh Thần Dực rời khỏi da thịt mềm mại, giọng nói khàn đặc vang lên: "Tính khí lớn nhỉ, hử?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mục Tử Ca mới tỉnh táo lại.

Không ngờ anh lại lén trèo lên giường và tấn công bất ngờ, thật sự không cách nào phòng bị.

"Anh... anh sao lại ở đây?"

Cô khẩn trương hỏi, trong lòng đầy lo lắng về những chuyện có thể xảy ra tiếp theo.

Cô tự hỏi cô em gái tốt của mình đâu rồi, sao còn chưa quay lại.

Lãnh Thần Dực cố nén cơn giận trong giọng nói: "Em muốn tôi ở đâu? Ở cùng với cô em gái tốt của em à?"

Để trốn tránh anh, cô thật sự đã nghĩ ra đủ cách.

Anh suýt bị biểu hiện ban ngày của cô đánh lừa, tưởng rằng cô sẽ không nghĩ đến việc rời xa anh nữa.

Mục Tử Ca ngạc nhiên, nghĩ đến việc Mục Sở Sở mặc chiếc váy gợi cảm ra ngoài, liệu cô ấy có định quyến rũ anh không? Nhưng chưa thành công sao?

Có lẽ anh nghĩ đó là sự đồng thuận từ phía cô, mà thật ra cô cũng chẳng định ngăn cản.



Thế là anh tìm đến cô để trút giận.

Sau khi hiểu ra, cô chấp nhận số phận, nhắm mắt lại, giơ hai tay lên: "Được rồi, làm đi, tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Loại chuyện này chỉ cần chịu đựng chút là xong, có lẽ cô còn có thể kiếm được ít điểm thiện cảm. Chỉ là cảm thấy hơi ấm ức trong lòng, nhưng cũng chẳng có gì to tát.

Lãnh Thần Dực thực sự muốn nghe cô giải thích, mong cô quan tâm, dù chỉ là vài lời nhẹ nhàng rằng cô sẽ không bao giờ rời xa anh thôi cũng đủ rồi.

Nhưng điều đó dường như quá xa vời.

Ánh mắt anh thoáng qua một chút u uất, rồi lặng lẽ nằm xuống bên cạnh cô, tâm trạng tệ hại đến cực điểm.

Thấy anh không làm gì thêm, Mục Tử Ca thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người và ngủ ngon lành.

...

Sáng hôm sau, ánh bình minh vừa ló dạng.

Mục Tử Ca vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình đang nằm gọn trong vòng tay của Lãnh Thần Dực.

May thay, anh vẫn còn đang ngủ.

Cô nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, nhanh chóng mặc đồ và lẻn ra ngoài, chạy thẳng đến ngôi nhà phía trước.

A Uyên, người đang trực đêm, nhìn thấy cô liền ngạc nhiên: "Chị dâu, sao chị dậy sớm thế?"

"Là cậu đó à, tôi vào bếp làm chút đồ ăn thôi." Mục Tử Ca mỉm cười chào lại đối phương rồi đi thẳng.

Anh chắc là người cuối cùng canh gác, ai nấy đều đã vất vả cả đêm, cô cũng không muốn lười biếng, quyết định làm món gà rán thật ngon để đãi mọi người.

May mà cô biết sử dụng bếp củi. Cô nhóm lửa, đun dầu, rồi rửa sạch hai mươi con gà biến dị, lần lượt nhúng qua bột rán và gia vị.

Dù dụng cụ và nguyên liệu có hạn nhưng kết quả thật tuyệt vời.

Mục Tử Ca mất ba tiếng để hoàn thành món gà rán, trong lúc đó mọi người đã lục đục kéo nhau vào phòng khách.

Không ai làm phiền cô, chỉ ngửi thấy hương thơm của gà rán lan tỏa khắp nơi. Ngoài gà rán, cô còn làm mì xào và trứng luộc.

Cô rán được tám con gà nguyên con, chắc chắn đủ cho mọi người ăn. Phần còn lại, cô cất vào không gian của mình để sau này lấy ra ăn vặt.