Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 44: THẬT LÀ BẤT CÔNG




Lãnh Thần Dực đưa tay nhận lấy khẩu súng, rồi từ trong không gian lấy ra một khẩu s.ú.n.g tiểu liên màu xanh, đưa lại cho cô: “Sau này em hãy dùng cái này.”

“Được.” Cô ngoan ngoãn nhận lấy, không dám từ chối.

Tính tình anh thật khó đoán, tốt nhất là không nên làm trái ý.

Khi cô vừa cất s.ú.n.g đi, tiếng hét thảm liên tục vang lên.

Nhìn lại, ba ông lão đã gục trong vũng máu. Lũ gà biến dị cũng đã c.h.ế.t sạch. A Tá và những người khác đang dùng túi nhựa để thu dọn xác lũ gà.

“Lão đại, trời sắp tối rồi, tối nay chúng ta nghỉ ở đâu?”

A Ngôn ngước lên nhìn Lãnh Thần Dực vẫn đang đứng trên nóc xe.

Lão đại và chị dâu thật là lãng mạn, hai người từ nãy đến giờ không rời nhau nửa bước, cũng chẳng để ý đến tình hình xung quanh.

Lãnh Thần Dực bình thản nói: “Ở lại đây.”

Ánh mắt anh nhìn về phía những ngôi nhà gỗ bên đường, một dãy nhà trọ xây bằng gỗ.

Thấy không còn nguy hiểm, Mục Sở Sở mới bước ra khỏi xe, nhẹ nhàng nói: “Mọi người không sao chứ? Ai bị thương thì đến tìm tôi, tôi có thể chữa trị.”

Lời nhắc nhở của cô khiến mọi người sực nhớ ra, cô ta là người sở hữu năng lực hệ Mộc, nhưng có vẻ không có khả năng tấn công.

Lão Phàm vui vẻ đáp: “Không sao đâu, chỉ có anh bạn này bị thương. Em có thể giúp anh ta được đấy.”

Anh ta khá ngưỡng mộ người đàn ông này, dù không có dị năng mà vẫn liều mạng cứu bạn gái đến vậy.

Lão Thiết, dù bị thương ở chân, vẫn cố nén đau chạy nhanh về phía căn cứ của bọn chúng.

Anh ta phải tìm cho ra Tiểu Lệ, mong rằng cô ấy không gặp chuyện gì.

Lãnh Thần Dực lái xe tới trước cửa nhà trọ. Hai căn nhà gỗ ghép lại có tổng cộng bốn phòng ngủ, phía trước còn có một ngôi nhà gạch của chủ nhà, đủ chỗ cho tất cả mọi người.

Tiểu Mặc đang bận rộn trong bếp, mọi người thì ngồi thư giãn trong phòng khách.

Chỉ có Mục Sở Sở là qua phụ giúp, cố gắng tỏ ra siêng năng để ghi điểm với các anh trai. So với chị gái mình, cô tự thấy mình chăm chỉ hơn hẳn.



Khi cô bưng món ăn ra, thấy Mục Tử Ca đang thoải mái ngồi trên ghế đu, đánh bài cùng bọn họ, lòng cô cảm thấy không cân bằng.

Chỉ vì Tử Ca là bạn gái của Lãnh Thần Dực mà mọi người đối xử với cô ấy thật tốt, còn với mình thì luôn lạnh lùng.

Thật là bất công, rõ ràng mình đã làm biết bao nhiêu là việc.

Mục Tử Ca hoàn toàn không để ý đến Mục Sở Sở. Cô vừa nhai hạt dưa, vừa rút ra hai lá bài Joker: “Đánh đôi heo, báo đơn.”

“A, thế là hết rồi? A Uyên, cậu đúng là cản trở!”

A Ngôn không khỏi phàn nàn. Tại sao mỗi lần cùng đội với cậu ấy lại thua chứ?

A Uyên thản nhiên đáp lại: “Thừa nhận mình yếu có gì khó đâu? Chị dâu chơi hay như vậy, tôi cũng chẳng giúp gì được.”

Mục Tử Ca vui vẻ nhét 6 viên tinh hạch vừa thắng vào túi, ném bộ bài xuống: “Không chơi nữa, chán rồi, chán quá.”

Ba ván bài, cô đã thắng được hơn chục viên tinh hạch cấp 1, cảm thấy hơi ngại nên không muốn tiếp tục.

001 vang lên âm thanh máy móc: 【Chủ nhân thật xuất sắc.】

Tinh hạch có thể dùng để đổi vật tư trong hệ thống, nhưng các vật phẩm tăng sức mạnh hoặc đạo cụ lại cần điểm tích phân.

"Không thể như vậy được! Tử Ca, cậu chê bọn mình đánh dở hay sợ bọn mình không có tinh hạch trả?"

A Ngôn không cam tâm, anh bị kích động bởi sự hiếu thắng.

Cậu ta còn chưa kịp nói thêm gì thì đã nhận một cái liếc lạnh băng từ lão đại, đành im lặng không dám hó hé nữa.

A Uyên cười thầm, rõ ràng là cậu bạn này chẳng biết điều chút nào.

Giọng Mục Tử Ca dịu dàng hơn: “Không phải đâu, tôi chỉ là hơi đói thôi. Lần sau đánh tiếp nhé.”

Cô nheo mắt, đôi mắt tròn xoe sáng lên nhìn họ.

Hệ thống báo【Điểm thiện cảm +2】【Điểm thiện cảm +2】, điểm tích phân hiện tại: 36!

Với 30 điểm, cô có thể nâng cấp dị năng lôi từ cấp 2 lên cấp 3, nhưng cô định tích lũy đến 50 điểm để đổi lấy dị năng mới.

Lúc này, một đôi nam nữ bước vào từ ngoài cửa.



Lão Thiết dìu Tiểu Lệ, bước lên trước đầy cảm kích: “Cảm ơn mọi người chuyện hôm nay, chúng tôi phải đi rồi.”

Tiểu Lệ bên cạnh, ánh mắt trống rỗng, gương mặt tái nhợt, khoác trên người chiếc áo của lão Thiết, nhìn qua trông thật thê thảm.

“Bảo trọng nhé, anh bạn.”

A Uyên nói đầy thiện chí, mỗi người đều có con đường riêng để đi.

Không có ai giữ lại họ, bởi vì mọi người đều hiểu, từng người bọn họ đã trải qua bao nhiêu khó khăn để đạt được sức mạnh và địa vị như hiện tại.

Cho dù là phải làm lại từ đầu trong thời kỳ tận thế, họ vẫn có vốn liếng để tồn tại.

Ánh mắt lão Thiết trở nên kiên định: “Hẹn gặp lại khi có cơ hội.”

Dứt lời, anh ta quay người dìu Tiểu Lệ rời đi, dáng vẻ rất tiêu sái.

Lúc đi cứu Tiểu Lệ, anh ta đã tranh thủ lấy được một chiếc xe con và mấy thùng vật tư. Cũng nhờ có họ, những bà già kia mới không dám cản trở.

Hy vọng lần sau gặp lại, họ sẽ không còn phải thê thảm thế này!

Mục Tử Ca thở dài một tiếng, người có chút tự trọng sẽ không muốn tiếp tục ở lại nơi này.

Trong thế giới tận thế, có nhiều người đã trở nên vô nhân tính, nhưng vẫn còn không ít người giữ được chút lương tâm và giới hạn cuối cùng của mình.

"Chị ơi, các anh ơi, đến ăn cơm thôi!"

Giọng nói ngọt ngào của Mục Sở Sở vang lên, cô ta đang cố bày biện nốt bàn ăn.

Người phụ nữ đảm đang, dịu dàng, giọng nói lại trong trẻo như vậy, có mấy ai mà không yêu thích cơ chứ? Nhất là khi cô còn có khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo như này.

Chỉ có Phàm ca là liếc nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, giọng nói đầy thân thiện: "Cảm ơn em. Vất vả rồi."

Lãnh Thần Dực ngồi xuống, Mục Tử Ca lập tức ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, hôm nay quả là một bữa ăn đáng mong đợi.

"Đều nhờ anh Mặc thôi, em chẳng giúp gì mấy đâu." Mục Sở Sở nhẹ nhàng nói, đôi chút e thẹn. Cô ta chỉ giúp rửa rau, không dám nhận toàn bộ công lao.

Cô ta còn cố gắng tạo một biểu cảm ngượng ngùng, nhưng lúc này chẳng mấy ai để tâm đến.