Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 20: THAY ĐỔI NHANH NHƯ LẬT SÁCH




Bước vào kho hàng tối om, Lãnh Thần Dực bật đèn lên, đặt Mục Tử Ca xuống tấm đệm.

Anh cẩn thận tháo giày cho cô, thấy vết thương trầy xước, chân mày không khỏi nhíu chặt lại.

“Thần Dực, em không sao, anh đừng lo.”

Mục Tử Ca muốn rút chân lại, nhưng người đàn ông trước mặt đã quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng cổ chân cô lên kiểm tra.

Anh tỉ mỉ sát trùng rồi băng bó vết thương cho cô.

Những ánh mắt tò mò xung quanh khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Lâm Bân, người vừa theo vào, ánh mắt lóe lên, giọng run rẩy hỏi nhỏ Lý Hân Nhụy: “Vết thương nhỏ thế này, sẽ...sẽ biến thành zombie không nhỉ?”

“Anh nói bậy cái gì đó? Dù anh có biến thành zombie thì Tử Ca cũng không bị, đừng có mà ở đó đoán bậy.”

Dư Hi nổi cáu khi nghe anh ta hỏi vậy, anh thẳng thừng phản bác. Anh ghét nhất những kẻ hay nói gở, nhất là trong hoàn cảnh đáng lo như hiện tại.

Lý Hân Nhụy thầm nghĩ, dù Mục Tử Ca có biến thành zombie đi chăng nữa, chẳng lẽ mấy người có dị năng như họ lại không xử lý nổi cô sao? Sợ gì mà sợ!

Cô cũng lườm Lâm Bân: “Anh làm sao vậy? Sợ thì đi ra ngoài đứng.”

Dù không quan tâm lắm chuyện Mục Tử Ca có biến thành zombie hay không, nhưng cô vẫn phải tỏ ra bảo vệ đối phương một chút. Làm màu tí ấy mà, sẵn chiếm được thiện cảm của mọi người xung quanh luôn, ngại gì không làm chứ.

Câu nói này khiến Lãnh Thần Dực và những người khác có chút thay đổi thái độ với Lý Hân Nhụy, họ cũng dần cảm thấy gần gũi với cô hơn.

“Không, không phải tôi sợ!” Lâm Bân cố gắng phủ nhận, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra khi anh cảm thấy cơ thể mình dần trở nên lạnh lẽo.

Anh lo lắng nhìn về phía Mục Tử Ca: “Cô Mục, cô thật sự không sao chứ? Không cảm thấy lạnh à?”

Lãnh Thần Dực tối sầm mặt, ngẩng lên nhìn Lâm Bân, ánh mắt sắc như dao: “Câm miệng!” Anh không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.



Hệ thống 001 vang lên: 【Kí chủ, tên này sắp biến thành Zombie rồi, xin hãy cẩn thận!】

Là hệ thống, nó phải luôn ưu tiên sự an toàn của kí chủ lên hàng đầu, tránh mọi nguy hiểm bất ngờ có thể xảy ra.

Nghe hệ thống thông báo xong, Mục Tử Ca khẽ giật mình, ngước mắt nhìn về phía Lâm Bân, thấy khuôn mặt anh tái nhợt, cơ thể còn đang run rẩy.

Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Mọi người mau nhìn xem, hình như anh ta bị thương.”

Ngay lập tức, ánh mắt cả bốn người cùng hướng về phía Lâm Bân, nhìn thấy khuôn mặt anh trắng bệch, họ đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Chết tiệt, không lẽ bị mình nói trúng rồi? Anh ta sắp biến dị!” Dư Hi kêu lên rồi lùi lại mấy bước.

Lý Hân Nhụy đứng gần đó cũng theo phản xạ lùi lại, nhưng sau đó như nhớ ra điều gì, cô tiến lên phía trước: “Lâm Bân, anh sao rồi? Để em xem vết thương nào.”

Ý thức của Lâm Bân ngày càng mờ nhạt, anh không để ý đến hành động vừa rồi của cô, chỉ biết cầu xin: “Hân Nhụy, cứu anh.”

Vừa dứt lời, anh ta ngã gục xuống đất, cơ thể bắt đầu co giật dữ dội như lên cơn động kinh, hai mắt trợn tròn, trắng dã.

Hàn Nhược Phong rút d.a.o định tiến lên kết liễu anh ta, nhưng bị Lý Hân Nhụy ngăn lại:

“Đừng! Xin anh đừng g.i.ế.c anh ấy, anh ấy vẫn chưa hoàn toàn biến thành zombie, đợi thêm chút nữa được không?”

Trên khuôn mặt của Lý Hân Nhụy hiện rõ vẻ đau khổ, dù cô không muốn đến mức này nhưng vẫn có chút không nỡ.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc lúc cô van xin.

Lâm Bân nằm dưới đất đã hoàn toàn biến thành zombie, cổ kêu “rắc rắc”, da chuyển sang màu xám xanh, đang chậm rãi đứng dậy.

Anh ta hướng về phía Lý Hân Nhụy gầm lên một tiếng đầy đe doạ!

Lý Hân Nhụy bật khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa, bỗng ánh mắt cô đột nhiên thay đổi.

Cô giơ tay tạo ra một quả cầu nước, quăng thẳng vào đầu con quái vật. Giọng cô vừa dứt khoát lại chứa đựng chút yếu đuối: “Tạm biệt.”



Quả cầu nước đập trúng đầu zombie, khiến nó khựng lại trong vài giây. Ngay sau đó, cô dùng hết sức bình sinh, cầm d.a.o đ.â.m thẳng vào đầu Lâm Bân. Máu b.ắ.n tung tóe, văng lên khắp người cô.

“Xin lỗi, đừng trách tôi.” Giọng Lý Hân Nhụy khàn đặc, toàn thân run rẩy, ngồi bệch xuống đất, khóc nghẹn ngào.

Hàn Nhược Phong và Dư Hi bỗng cảm thấy có chút đồng cảm, thậm chí là khâm phục.

Dù biết cô ấy quyết đoán, nhưng họ không ngờ cô lại có thể dứt khoát đến vậy. Có lẽ, trong lòng cô ấy lúc này đang rất khó chịu và đau buồn đi.

Mục Tử Ca khẽ thở dài. Thật đáng tiếc, dù sao cũng đã quen biết hai ngày rồi.

Chỉ có Lãnh Thần Dực là không quan tâm đến chuyện của người khác.

Trong lòng anh, chỉ có lo lắng cho Mục Tử Ca, những chuyện khác đều không quan trọng, miễn là không ảnh hưởng đến họ.

“Xin hãy nén đau thương,” Dư Hi khẽ an ủi, nhưng ngay chính anh cũng không biết phải nói gì thêm.

Lý Hân Nhụy gượng gạo nở nụ cười, nhìn về phía họ đáp: “Tôi không sao, tôi sẽ mang t.h.i t.h.ể anh ấy ra ngoài, mọi người cứ nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi, cô cúi người kéo xác bạn trai ra cửa. Cảnh tượng ấy trông thật thê lương làm sao.

Nhưng ngay khi cánh cửa kho hàng khép lại, nét mặt đầy bi thương của Lý Hân Nhụy lập tức biến mất.

Cô nhìn xác bạn trai, ánh mắt đầy khinh bỉ rồi vứt nó ra xa, chà xát hai tay như đụng phải vật gì rất ô uế, miệng lẩm bẩm: “Thật là tởm.”

Yếu đuối như anh, không c.h.ế.t thì ai chết!

Lý Hân Nhụy khẽ nhếch mép cười thỏa mãn. Cuối cùng thì cũng không còn ai làm phiền cô nữa, cô có thể thoải mái làm những gì mình muốn rồi.

Cô nhanh chóng bước qua những xác c.h.ế.t nằm la liệt trên mặt đất, tiến thẳng vào một căn phòng khác trong siêu thị.

Đây là thời điểm tốt lợi dụng lòng thương hại của người khác để đạt được mục đích của mình.