Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 16: ĐỪNG HÒNG NGHĨ ĐẾN VIỆC CHẠY TRỐN




Nghĩ một lúc, cô quyết định mở cửa đi vào. Ánh sáng từ bên ngoài ngay lập tức bị bóng tối bên trong nuốt chửng.

Lãnh Thần Dực ngồi trên sàn, đôi chân dài co lại, gương mặt giấu trong đầu gối, bóng lưng trông thật cô độc, nhìn cực kì hiu quạnh.

Mục Tử Ca thở dài, cô cúi người lặng lẽ thu dọn đồ đạc vào ba lô, cảm thấy không khí nơi này thật đè nén, ngột thở khó thở vô cùng.

Khi cô quay người định rời đi.

Giọng nói khàn khàn của anh bỗng vang lên: "Hừ, mới đó đã đợi không kịp, muốn rời khỏi anh nhanh như vậy rồi sao?"

Anh đứng dậy, từng bước ép sát cô, toàn thân toát ra khí thế đáng sợ.

Mục Tử Ca bị Lãnh Thần Dực ép xuống tấm đệm vừa trải, còn chưa kịp chạy trốn thì môi cô đã bị anh ta khóa chặt.

Hai tay cô bị anh ghì chặt trên đỉnh đầu, hoàn toàn không thể cử động. Nụ hôn của anh thô bạo và áp đảo, khiến Mục Tử Ca cảm thấy ngạt thở.

Một cảm giác khó chịu vây lấy cô.

“Ưm~ Đừng... mà...”

Trong lúc cô mở miệng để thở, anh ta đã phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng.

Đến khi đôi môi mềm mại của cô bị hôn đến sưng đỏ cả lên, anh mới dừng lại, tạm tha cho cô. Cô chớp lấy thời cơ, há miệng thở hổn hển. Phù! Suýt nữa thôi cô đã ngất xĩu vì thiếu oxi rồi.

Mục Tử Ca còn nghĩ là do lương tâm của anh trỗi dậy nên mới thả cô ra, nhưng không, anh chỉ nhìn xuống cô, ánh mắt đầy đe dọa.



Mục Tử Ca cảm giác mình như bị biến thành một con búp bê vải rách nát, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, dù cô có chống cự cũng vô dụng.

Anh đã không còn thương hoa tiếc ngọc với cô nữa.

Vẻ bất lực của cô càng khiến anh hưng phấn hơn.

"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, hãy chuẩn bị tinh thần mà chịu đựng đi!" Giọng Lãnh Thần Dực như quỷ dữ đến tử địa ngục, giọng nói lạnh băng của anh càng khiến tim cô chìm vào đáy cốc, cơ thể nhịn không được mà run bần bật.

Vừa mới được thở dốc một chút thì cô nghe thấy tiếng xé toạc quần áo, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, hoảng sợ nhìn anh: "Không... Đừng mà! Xin anh!"

Cảm giác như mọi thứ lại quay về vạch xuất phát, giông như ngày đầu tiên khi cô mới đến thế giới này.

Dù có xoay chuyển bao nhiêu lần, thì phản diện vẫn là kẻ phản diện, bản tính hung hăng của anh vẫn không hề thay đổi. Sự hiền lành trước đây chỉ là con sư tử thỉnh thoảng ngủ gật mà thôi.

Cơ thể cô trần trụi trước mặt anh, may mà ánh sáng trong kho hàng khá tối, do đó khuôn mặt đỏ bừng của cô không bị anh nhìn rõ, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô càng lúc càng lớn.

Anh hung ác bóp chặt mặt cô: "Từng tấc da tấc thịt trên cơ thể em đều là của tôi, đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn."

Nói xong, anh ta cúi xuống cắn lên cổ cô, bàn tay to lớn không ngừng lộng hành.

Trước đó anh ta còn ghê tởm cô, giờ thì sao chứ? Thật không thể hiểu nổi!

“001, mau ra đây nghĩ cách giúp tôi!”

Mục Tử Ca cố gắng giữ bình tĩnh cầu cứu hệ thống. Nếu hệ thống không giúp cô, cứ chuyện này vẫn tiếp tục tiếp diễn. Cô thà cắn lưỡi tự sát chứ quyết không để đối phương làm nhục mình như thế!



Một người đàn ông vừa khai phá dục vọng thật đáng sợ!

Âm thanh máy móc của vang lên: “Dùng 1 điểm để kích hoạt kỳ kinh nguyệt của cô đến sớm, nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời.”

Mục Tử Ca không suy nghĩ gì thêm, ngay lập tức đồng ý: “Được, mau lên!”

Chỉ trong vài giây, cô đã cảm thấy kỳ kinh nguyệt xuất hiện, cô yếu ớt thì thầm: “Thần Dực, mau dừng lại. "Bà Dì” của em đang tới.”

Lãnh Thần Dực nhìn thấy một vệt máu, lông mày anh ta nhíu chặt, đôi mắt càng trở nên u ám, cảm giác như anh ta có thể bùng nổ bất cứ lúc nào vậy.

Anh hung ác trừng mắt nhìn cô, nhìn vẻ mặt như vừa được cứu sống của cô khiến anh cảm thấy chướng mắt vô cùng, chỉ muốn xé nát cô ra ngay lập tức.

Cuối cùng, anh chỉ có thể tức giận đứng dậy, mặc lại quần áo rồi đùng đùng bỏ ra khỏi phòng!

Diễn biến quá kịch tính.

001 đưa ra gợi ý: “Hay là dùng 20 điểm để đổi lấy dị năng trong một tháng? Trước mắt chạy ra khỏi đây rồi tìm cách kiếm thêm điểm thiện cảm từ những người khác?”

"Đặt hết tâm tư vào một người đàn ông thì không phải là quyết định sáng suốt. Bây giờ việc muốn tăng điểm thiện cảm đã trở nên khó như lên trời rồi."

“Nhưng một tháng sau thì sao? Tôi sẽ lại phải lo lắng tiếp. Sao không đổi hẳn cái gì đó vĩnh viễn cho đỡ khổ? Với cả, trong tình hình hiện tại, tôi có chạy thoát được sao?”

Mục Tử Ca tỉnh táo phân tích. Với hiểu biết của cô về bạn trai phản diện nhà mình, nếu cô trốn đi bây giờ, thì phải trốn đi thật xa, trốn ở một nơi mà anh không thể thể tìm tới. Nếu không, chẳng may bị anh bắt lại thì kết cục cô chỉ có một. Đó là cực - kỳ - thê - thảm.

Hơn nữa, nếu thành công trốn đi thì sao? Thân một người thường không có dị năng như cô, ra ngoài cũng chỉ có chết!