Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 10: TRÁNH NHƯ TRÁNH TÀ




Cô mặc quần jean đen, áo hoodie có mũ và giày thể thao, sau cùng đội nón lưỡi trai và đeo khẩu trang. Mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Lãnh Thần Dực cũng ăn mặc tương tự, đều là tông đen, trong ba lô của anh đã có đầy đủ nhu yếu phẩm cùng thực phẩm, nước uống.

“Ra ngoài thì bám sát anh, biết chưa?” Lãnh Thần Dực nhẹ nhàng vuốt ve má cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.

Mục Tử Ca khẽ sững người, ngoan ngoãn gật đầu. Rõ ràng một giây trước, cô còn như đang chìm trong địa ngục, nhưng giây sau đã được đưa vào thiên đường, sự đối lập này khiến cô có phần không kịp thích ứng.

Một nụ hôn thôi mà lại có sức mạnh kỳ diệu như vậy sao?

Giọng máy móc của 001 bất chợt vang lên【Kí chủ! Nếu cô chủ động hôn thêm vài lần nữa, chẳng phải sẽ có dị năng ngay sao? Cố lên!】

Mục Tử Ca thấy lời 001 nói cũng có lý. Đối phương đã đẹp trai như vậy, dù sao chỉ là hôn mấy cái, cô cũng chẳng lỗ gì!

Cửa phòng mở ra.

Ôn Tư Nguyệt vẫn đứng trong hành lang, tò mò nhìn về phía họ, giả vờ quan tâm: “Tử Ca, hai người làm sao vậy? Định ra ngoài à?”

Cô ta vốn định chờ họ cãi nhau, rồi sẽ nhân cơ hội chen vào, bám lấy Lãnh Thần Dực.

Mục Tử Ca liếc cô ta một cái, không buồn trả lời, chỉ lẳng lặng bước về phía cửa chính. Lãnh Thần Dực mặt không đổi sắc, lặng lẽ theo sau cô.

Ôn Tư Nguyệt bị phớt lờ, vẻ mặt bắt đầu hoảng loạn. Cô ta bất chấp việc bản thân chưa chuẩn bị gì, vội vã chạy theo sau hai người.

Cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, chân đi dép lê mà dám chạy ra ngoài, đúng là gan dạ thật!

“Chờ tôi với, đừng bỏ rơi tôi!” Người phụ nữ hét lên thảm thiết. Ở lại trong nhà cũng chỉ có c.h.ế.t đói, bằng mọi giá cô ta phải bám theo họ.



Tiếng hét của cô ta vang lên trong hành lang vắng lặng, ngay lập tức có hai con zombie từ một căn phòng gần đó lao ra.

Grừ Grừ!

Một nam một nữ, mắt trống rỗng trở nên kinh khủng, từng bước khập khiễng lao về phía ba người họ.

Lãnh Thần Dực kéo tay Mục Tử Ca: “Chúng ta phải đi nhanh lên.”

Nói xong cả hai cùng chạy về phía cầu thang.

Ôn Tư Nguyệt bị bỏ lại phía sau, cô ta sợ đến run rẩy, không dám chần chừ thêm, vội vàng bám sát theo họ.

zombie thời kỳ đầu nhạy bén với âm thanh và mùi hương, chỉ cần có chút động tĩnh là chúng lập tức lao đến.

Tiếng bước chân vang lên ở khu vực cầu thang đã thu hút đám zombie xung quanh, vài con đã bắt đầu đuổi theo họ.

Khi đến tầng ba, hai con zombie từ phía trước đột ngột lao tới, Lãnh Thần Dực nghiêm túc nhắc nhở: “Cẩn thận đấy.”

Nói xong, anh buông tay cô ra, đá bay một con zombie rồi nhanh chóng ngưng tụ một lưỡi d.a.o băng, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c con còn lại. Nhưng có vẻ như không gây được nhiều sát thương.

Mục Tử Ca tốt bụng nhắc nhở: “Thần Dực, phải đánh vào đầu chúng mới được.”

Nói xong, cô không kịp nghĩ nhiều, cầm lấy d.a.o găm đ.â.m xuyên qua đầu một con zombie.

Tiếng lách tách vang lên khi lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên qua, zombie ngã xuống, cô run rẩy rụt người lại.

Con zombie bị đá ngã đang loạng choạng bò dậy thì bị Lãnh Thần Dực dùng d.a.o trái cây c.h.é.m ngay vào đầu, nhanh chóng kết liễu nó.



“Đi sát theo anh.”

Anh đem cô yểm hộ ở sau lưng, tiếp tục tiến xuống. Chỉ còn hai tầng nữa là có thể ra ngoài.

Khu vực cầu thang rất nguy hiểm, thỉnh thoảng hay có zombie xuất hiện bất ngờ.

Lãnh Thần Dực dần nắm vững cách sử dụng dị năng hệ băng của mình. Anh thử dùng lưỡi d.a.o băng để tiêu diệt vài con thây zombie cản đường, trong khi Mục Tử Ca chỉ cần đi sau.

Cô còn nhặt được hai tinh hạch cấp 1 nữa. Thật là thu hoạch ngoài ý muốn.

Cô cố nén cảm giác buồn nôn, tiếp tục theo sát anh.

Ở phía sau, ánh mắt Ôn Tư Nguyệt bị thu hút bởi Lãnh Thần Dực. Ai mà cưỡng lại được một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ như anh chứ? Tự tin của cô ta bắt đầu trở lại sau khi bị sụt giảm trước đó.

Grừ Grừ!

Ba người lao từ cầu thang vào sảnh chung cư, phía cửa có hai zombie trong đồng phục bảo vệ đang nhe răng gầm gừ, vừa gào rú vừa lao đến.

“Áaaa, Tử Ca, tôi sợ lắm!” Ôn Tư Nguyệt định tiến lại gần Mục Tử Ca để tìm sự bảo vệ, ánh mắt lại giả vờ đáng thương nhìn sang Lãnh Thần Dực.

Mục Tử Ca theo phản xạ lảng tránh, trong lòng nghĩ thầm: Con hồ ly này còn đáng sợ hơn zombie  trước mặt, không chừng sẽ bày mưu tính kế hại mình.

Trong tiểu thuyết, nhân vật nữ phụ ác độc không phải dạng vừa!

Do đó Mục Tử Ca tránh Ôn Tư Nguyệt như tránh tà. Ôn Tư Nguyệt đuổi theo kiểu gì cũng không được! Hành động khổ nhục kế của cô ta bị phớt lờ hoàn toàn.

Trong khi Lãnh Thần Dực và Mục Tử Ca đã nhanh chóng tránh khỏi sự tấn công của hai con zombie. Hai người lao ra khỏi cửa chính. Zombbie phía sau bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.