Xuyên Vào Hào Môn Sảng Văn Làm Vạn Nhân Mê

Chương 1: Vai ác gặp nạn (1)




Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Rất nhiều người đều cảm thấy Giang Vãn là sắt thép thẳng nữ.

Nhưng bản thân cô lại không nghĩ vậy.

Sau khi lên Baidu* tra nghĩa của "Sắt thép thẳng nữ", Giang Vãn khá là hoang mang.

*Baidu là một công cụ tìm kiếm hàng đầu ở Trung Quốc, tương tự Google.

Sắt thép thẳng nữ là người: Với những lời nói của người khác thì họ chỉ hiểu theo nghĩa đen mà không hiểu được nghĩa bóng, không hiểu được điều mà đối phương thật sự muốn nói, với những người thích họ dù đã thể hiện rất rõ ràng nhưng họ lại không hề nhận ra.

???

Đây là đang nói cô ư?

Có người từng biểu đạt rằng họ thích cô sao?

Không có.

Thật sự không có.

Ít nhất Giang Vãn chưa từng cảm nhận được.

Giống như lúc này...

Ngày đầu tiên nhập học ở trường Đại học.

Dưới ánh mặt trời chói chang, giữa đám đông nhộn nhịp.

Giang Vãn kéo theo vali, tránh khỏi từng dòng người qua lại như cơn sóng, đi về hướng ký túc xá.

Trên trán cô rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, vài sợi tóc rơi lòa xòa trên mặt.

Tuy là có chút chật vật do đi dưới ánh nắng gay gắt nhưng không ít người vẫn chú ý tới Giang Vãn đang ở giữa đám đông.

Cô rất đẹp.

Cô mặc một chiếc váy dài đơn giản màu đen, kết hợp với chiếc túi mang chéo có dây quai kim loại làm nổi bật dáng người cao gầy xinh đẹp, mái tóc dài hơi xoăn xõa tung trên vai, ngũ quan tinh xảo, lông mày hơi nhếch lên, làn da trắng như sứ, xinh đẹp nhưng không mất đi sự mạnh mẽ.

Vừa đẹp vừa ngang ngược, lại có chút cảm giác người sống chớ gần.

Hai bên đường có không ít đàn anh, đàn chị đến đón tiếp người mới, có vài đàn anh đang nhiệt tình tiếp nhận hành lý của tân sinh viên, khi nhìn thấy Giang Vãn cả đám người đều tạm dừng hoạt động.

Ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên hỏi thăm phương thức liên lạc, nhưng lúc tiến tới thì tất cả dũng khí kia lại biến thành do dự, không dám tiếp cận.

Một lát sau, có người hành động.

Người con trai cao một mét bảy mươi tám có đôi mắt phượng, khi cười lên rất thu hút ánh nhìn.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhẹ nhàng khoan khoái, chính là dáng vẻ của nam chính trong truyện vườn trường.

"Vali nặng, tôi xách giúp em nhé?" Người con trai nhỏ giọng nói.

Giang Vãn khẽ nhíu mày, cô chưa kịp trả lời thì điện thoại lại vang lên.

Là tin nhắn của người bạn tốt tương ái tương sát trong trò chơi, Tiền Cẩn nhắn tới.

【Lão Giang! Có phải hôm nay nhập học không? Có đóa hoa đào nào xuất hiện không?】

【Đồng ý với tôi, cô hãy thu hồi hơi thở sắt thép thẳng nữ, dựa vào bản lĩnh mà độc thân của cô lại đi.】

Giang Vãn nghiêm túc trả lời tin nhắn.

Bóng người bên cạnh hơi di chuyển.

Cô ngẩng đầu.

Màn hình di động vốn bị che khuất lại hiện ra, ánh mắt người con trai vô tình dừng lại trên màn hình tin nhắn của Giang Vãn, cả người ngây ngốc vài giây.

Giang Vãn liếc mắt nhìn anh ta, thuận tay bỏ điện thoại vào túi, cầm lấy vali, nhàn nhạt nói: "Không cần, tôi rất khỏe."

Cô nói rất chậm, giống như muốn nhấn mạnh điều gì đó.

Nói xong, cô kéo vali thở hổn hà hổn hển rời đi.

Bóng lưng mang theo vài phần tức giận.

Người con trai đứng tại chỗ hồi lâu.

Nếu anh ta không nhìn nhầm, vừa rồi hình như đàn em trả lời là:

【Hừ, không có hoa đào. Chỉ có một đàn anh cảm thấy sức tôi rất yếu, xem thường tôi thôi.】

【Là ai xem thường ai!】

【Được rồi. Muốn thoát khỏi số phận độc thân quá khó khăn, tôi vẫn nên trở về ký túc xá chơi game thôi.】

【Ác long gào thét.jpg】

Đàn anh:?

Anh ta... Anh ta không phải là một đóa hoa đào sao?

Khi anh ngước mắt nhìn về phía Giang Vãn thêm một lần nữa, bên trong bóng lưng vừa lạnh lùng vừa A* kia lại nhiều thêm một phần khí chất.

*Chỉ những người có ý thức địa vị, mạnh mẽ, cứng nhắc.

Loại khí chất này gọi là:

Thẳng.

Tuy thẳng nhưng lại có chút đáng yêu.

***

Hoàn toàn không biết hơi thở "Thẳng nữ" đã thâm nhập vào tận xương tủy - Giang Vãn trở lại ký túc xá, đăng nhập vào mạng internet của trường, khí thế hừng hực tiến vào trò chơi, thầm nghĩ biểu hiện hôm nay của cô sẽ được người bạn xấu Tiền Cẩn kia khích lệ, không ngờ rằng...

Tất cả đều là lời oán giận.

【Ai nói đàn anh kia đang khinh thường sức cô yếu???】

【Sức yếu là lấy cớ, giúp cô xách vali cũng là lấy cớ, mục đích của anh ta chính là muốn cách thức liên lạc của cô!】

Giang Vãn nhanh chóng trả lời:

【Vậy sao không trực tiếp nói ra?】

Nói những thứ loanh quanh lòng vòng đó không thấy mệt à?

Tiền Cẩn trầm mặc trong chốc lát.

Hồi lâu sau mới bất thình lình hỏi:

【Lúc trước cô có nói với tôi, nghỉ hè lớp mười một có người tìm cô để xin số điện thoại, cô đã quên cô trả lời người ta như thế nào à?】

Nhắc tới chuyện này, tốc độ gõ bàn phím của Giang Vãn chậm lại.

Vào lúc nghỉ hè lớp mười một năm ấy, học bá lớp bên cạnh bỗng nhiên tìm cô, câu đầu tiên chính là: "Có thể cho tớ số điện thoại của cậu không?"

Giang Vãn và học bá kia cũng không quen biết gì, mới lần đầu tiên gặp mặt lại hỏi số điện thoại, tất nhiên cô phải cẩn thận một chút.

Sau khi hỏi đối phương cần số điện thoại của cô để làm gì, một lúc lâu sau, học bá không hề thích chơi game kia mới trả lời:

"Nghe nói cậu thích chơi game, tớ cũng thích. Tớ có thể cùng cậu chơi game DOTA, cùng cậu chơi cờ, cùng cậu chơi tất cả những game mà cậu muốn chơi, nếu không thì tớ có thể ngồi xem cậu chơi."

Học bá vốn tưởng rằng cậu đã tìm được lý do vô cùng thích hợp và hoàn hảo, nhưng cậu không ngờ rằng sẽ nhận được câu trả lời như thế này:

"Chuẩn bị lên lớp mười hai rồi, nếu trầm mê vào game thì chắc chắn lúc thi sẽ phải khóc."

"Tuy rằng cậu là siêu cấp học bá, nhưng cũng nên kiềm chế một chút."

"Số điện thoại có lẽ tôi sẽ không cho. Học bá chơi game thì vẫn là học bá, nhưng học tra mà chơi game thì sẽ xong đời."

Giang Vãn vô cùng hài lòng với câu trả lời của mình.

Không chỉ hạ thấp bản thân để nâng học bá lên, cho đối phương một cái bậc thang để bước xuống, mà còn bày ra dáng vẻ một lòng học tập, tích cực hướng về phía trước.

Câu trả lời ngay thẳng như thế lại làm bạn bè xung quanh càng thêm khẳng định cô là một thẳng nữ.

Mỗi khi bạn bè nhắc tới chuyện này, Giang Vãn đều phân tích từ nhiều góc độ, từ tâm lý học xã hội, đến tám nguyên tắc cơ bản trong giao tiếp cá nhân và tầm quan trọng của việc học để chứng minh câu trả lời của cô là vô cùng hoàn hảo.

Nói về chuyện tranh luận bằng miệng thì Giang Vãn chưa từng thua ai.

Lúc này ở trong game, Tiền Cẩn đã xoay hai vòng tại chỗ.

Thấy Giang Vãn vẫn luôn im lặng, tưởng rằng giọng điệu của mình đã làm cô bị thương, lập tức cẩn thận nói:

【Vãn Vãn, sắt thép thẳng nữ cũng không phải là không tốt.】

【Mặc dù cô tự loại bỏ người yêu thích mình khiến cô độc thân trong mười tám năm, nhưng nghĩ lại mà xem, tuy rằng mất đi cả một đám cá, nhưng cô lại có... Bên trong danh sách là một đống anh em tốt nha!】

Giang Vãn liếc nhìn danh sách WeChat, lâm vào trầm mặc.

Nói cứ giống như cô muốn quen biết nhiều anh em tốt lắm vậy.

Thật ra Giang Vãn cũng không phải là rất muốn nói chuyện yêu đương, chỉ là mười tám năm qua cô đã ăn quá nhiều cẩu lương, hơn nữa giáo viên vẫn luôn nói: "Không thể yêu sớm, đợi lên đại học thì có thể yêu đương, lúc đó sẽ không ai quản nữa."

Cho nên tất nhiên cô đã xem đại học chính là thánh địa để nói chuyện yêu đương, hơn nữa còn ôm tâm lý tò mò muốn trải qua một lần "yêu đương ngọt ngào" mà mọi người luôn nói đến.

Nhưng ai biết được...

Muốn thoát kiếp độc thân lại khó như vậy.

Giang Vãn từng thấy ở đâu đó một câu thế này: "Chúng ta nên tâm bình khí hòa mà tiếp nhận sự thất bại."

Cái này, cô rất đồng ý.

Không chỉ vô cùng bình tĩnh tiếp nhận sự thật rằng "Kế hoạch thoát kiếp độc thân đã thất bại" mà còn lấy lý do "Tiếp tục bảo trì cuộc sống độc thân tôn quý" để ra ngoài ăn một bữa tiệc chúc mừng.

Trên đường ra cổng trường, Giang Vãn nghĩ tới cái gì, lấy di động ra đăng nhập trò chơi nói chuyện với Tiền Cẩn.

Nói đến cũng lạ.

Cô và Tiền Cẩn quen nhau trong game cũng sắp ba tháng, nhưng cả hai đều không nói đến chuyện thêm WeChat của nhau.

Tất cả các cuộc trò chuyện đều nhắn trong trò chơi.

Đang do dự có cần chủ động thêm WeChat hay không, bỗng nhiên di động hiện lên một ghi chú nhắc nhở.

Trong trang hồ sơ trắng tinh hiện lên một câu ghi chú ngắn:

"Nhớ cứu con mèo màu trắng kia."

Tin tức này tự dưng xuất hiện, cũng không thể hiểu được nội dung này là gì.

Giang Vãn suy đoán là đã có người lấy di động của cô, cố ý lưu lại cái nhắc nhở này để đùa giỡn cô.

Một cơn gió thổi qua.

Không khí khô nóng thổi thẳng về phía Giang Vãn, còn mang theo vài tiếng kêu yếu ớt, mỏng manh.

Giống như tiếng mèo kêu.

Bên trái cổng trường có một con mèo nhỏ đang bị đống thùng giấy đè lên, nằm bất động.

Có lẽ chân trái bị thương, thỉnh thoảng co lại.

Giang Vãn tạm dừng hai giây. Không kịp nghĩ về cái ghi chú kia nữa, vội vàng tiến lên đẩy đống thùng giấy chuyển phát nhanh nặng nề kia ra.

Lực chú ý của cô đều tập trung vào chuyện cứu mèo nhỏ, khi nghe người xung quanh hướng về phía Giang Vãn thét chói tai, cô vô thức quay đầu nhìn lại.

Một chiếc ô tô mất lái đang lao về phía cô.

14/2/2022