Xuyên Vào Game Bl, Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường

Chương 8: Nắng tàn




Thấm thoát đã hơn một tuần kể từ ngày Diễm An rời đi, trong những ngày ấy không lúc nào là Minh Thành không nguôi nỗi buồn, nỗi nhớ thương. Cậu nhớ cái nụ cười tỏa nắng ấy, cậu nhớ cái mùi hương ngọt ngào kia, cậu nhớ những lần đùa nghịch...Diễm An cậu nhớ cô...nhớ cô không chịu được.

Diễm An đi rồi...sự thật vốn không thể thay đổi, bây giờ cậu buồn cậu tiếc nuối để làm gì, chẳng phải trước khi chia li em ấy bảo cậu hãy 'sống tốt' hay sao? Bây giờ cậu như thế này chẳng khác gì một thằng hề chỉ biết chui rúc trong nỗi buồn, sống mãi trong quá khứ.

Minh Thành đập một cái nhẹ vào ngực của mình, vẻ mặt quyết tâm thay đổi cuộc đời của mình. Ngày hôm sau cậu sang nhà bác Châu xin việc làm, vốn nhà bác đang kinh doanh rau sạch nhỏ, công việc cũng không hề khó khăn, tại sao bây giờ Minh Thành mới biết nhỉ? Sau vài bữa thử việc, cậu đã được nhận vào làm, bà Lưu thấy vậy cũng rất là vui, lòng nhẹ nhõm lạ thường.

Đêm hạ màn, Minh Thành ngồi trên giường quấn chiếc chăn mỏng quay người, tay lướt nhẹ trên máy chơi game mà Diễm An tặng mình và bắt đầu chơi. Game nhập vai này đối với Minh Thành quả thật rất thú vị, cậu chơi mãi đến lúc khuya, rồi ngủ quên lúc nào không hay. Minh Thành nhắm mắt, cậu chìm vào giấc mộng sâu...sâu tưởng chừng như cậu không bao giờ tỉnh dậy...

...****************...

Đêm nay trời không trăng cũng không sao, chỉ là một bầu trời đen mịt không chút ánh sáng. Từng cơn gió nhẹ thổi nhưng sao thật lạnh, khiến người ta sởn gai ốc. Gió thổi làm rèm cửa tung bay, đêm khuya cảnh càng thêm u ám. Tiếng lất phất của rèm cửa, tiếng lá khô xào xạc, tiếng chó sủa kẻ lạ...khung cảnh ma mị đến lạ thường.

Minh Thành nằm trên giường, hai hàng lông mày như dính vào nhau, tay nắm chặt lồng ngực, mồ hôi nhễ nhại đầy mặt...đến rồi...cơn ác mộng đó lại đến rồi...cơn ác mộng từ khi Diễm An rời đi lại đến rồi.

'Anh Minh Thành, nhìn xem bông hoa này đẹp không?'

Hình ảnh Diễm An dần hiện rõ lên, cô đưa bông hoa nhỏ xinh lên trước mặt Minh Thành cười tươi, màu nắng in trên tóc cô, vẫn như vậy...cô vẫn xinh như vậy. Cậu mỉm cười cầm lấy bông hoa nhỏ mà nói "Ừm đẹp lắm!"

Diễm An vén mái tóc dài sang hai bên miệng ngân nga bài hát nào đó, Minh Thành nhìn cô, chỉ nhìn mỗi cô, trong đôi mắt của cậu chỉ có Diễm An.

'Anh Minh Thành nhìn xem trời hôm nay thật đẹp'

Cô chỉ tay lên nền trời kia, hớn hở nói, cậu quay lại nhìn. Đôi đồng tử mở to, lông mày nhíu chặt. Bầu trời âm u lạ thường, gió ngày càng thổi một mạnh hơn, cậu quay phắt sang nhìn Diễm An

"Trời như thế này..."

Chưa kịp nói xong câu, cậu thấy Diễm An lệ chảy thành dòng, mắt ửng đỏ, khó thở, miệng lắp bắp cầu cứu:

'A...anh Minh Thành...cứu em...cứu em...cứu em đi...em đau lắm...anh Minh Thành...giúp em...em sợ...aaaaa...em sợ...a...anh Minh Thành...anh đâu rồi...anh đi đâu rồi...giúp em...cứu em...e sợ lắm...sợ lắm...'

Minh Thành ở bên cạnh tay run cầm cập, vươn tay ra chạm vào Diễm An

"Anh đây...anh đây...đừng sợ...em nói đi...em bị sao vậy..."

Cậu ôm chầm lấy Diễm An, vỗ về, an ủi cô thì chợt ngửi thấy mùi tanh nồng nặc của máu, chất nhầy dinh dính đầy trên tay, cậu nhìn xuống bàn tay mình nhuộm đỏ...không gì khác là máu. Đôi đồng tử mở to hết sức, cậu lo lắng nhìn vào khuôn mặt của cô, khuôn mặt Diễm An trở nên méo mó lạ thường nửa khuôn mặt là nước mắt lời cầu cứu, nửa kia là đống thịt lồi ra, máu me đầy chảy xuống cả tà váy. Minh Thành ôm chặt lấy cô hơn nữa, miệng cứng đờ, cơ thể Diễm An dần biến thành một đống bầy nhầy thịt, ruột gan và máu...chẳng mấy chốc cô dần tan biến, miệng cô nói lời gì đó nhỏ...cậu không nghe thấy...lời trăng trối cuối cùng.

"Aaaa, Diễm An đừng..."

Minh Thành bật phắt dậy, giọt lệ còn vương trên khóe mắt. Trong cơn mơ hồ, cậu thở dốc, thở hổn hển, tay ôm chặt lấy đầu gối rồi xoa xoa hai bên thái dương.

"Ha...ha...lại là nó..."

Cậu đi từng bước chập chững xuống giường nốc một cốc nước lạnh, rồi tiến về phía cửa sổ tựa vào thành cửa thở dài...

"Diễm An à...bây giờ em ra sao..."

...****************...

Một ngày mới bắt đầu, cậu tỉnh dậy đầy vẻ uể oải, hai mắt thâm quầng do thiếu ngủ, miệng cậu lẩm nhẩm một câu than vãn "mệt quá". Nhưng biết làm sao được, chiều nay cậu có ca làm, thế là Minh Thành liền tát nhẹ vào má mình, lấy sức cho ngày làm việc mới.



Mây đen kéo đến đầy trời, bầu trời bây giờ chỉ còn lại một màu xám xịt, gió lạnh thổi từng cơn...chẳng có nắng, hạ kết thúc rồi nhường chỗ cho thu sang. Minh Thành đi mắt ngắm nhìn cảnh sắc cuối cùng của mùa hạ, ngắm nhìn sự giao mùa, hai tay cậu xoa xoa vào nhau rồi bỏ vào túi áo, tiếp tục đi đến cánh đồng nhà bác Châu để làm việc.

Con đường quen thuộc này vốn dĩ lạnh lẽo như thế này sao? Cậu dừng lại trước căn nhà cũ của Diễm An, vẫn là căn nhà bỏ hoang, chưa có người đến ở. Lòng cảm thấy nặng đến lạ thường, một cảm xúc khó tả đè nén cổ họng cậu, làm cậu muốn nôn ra hết...hình ảnh Diễm An đau đớn trong mơ hiện lên trước mắt cậu. Cậu cố gắng cười lên, rồi nói "Diễm An à, nhất định sẽ gặp lại mà đúng không...?"

"A, cháu ở đây rồi Minh Thành"

Giọng nói vẻ gấp gáp quen thuộc của bác Châu vang lên, khiến Minh Thành giật mình quay lại, nghiêng đầu khó hiểu:

"Sao vậy bác?"

"Nay cháu được nghỉ, tại thời tiết nhìn xấu quá, nghe nói là sẽ mưa to đấy" Bác Châu đặt tay lên vai cậu lắc đầu vài cái, Minh Thành chỉ đáp nhẹ

"Vâng ạ"

Bác Châu nghe xong định rời đi, nhưng rồi cũng đứng lặng trước nhà Diễm An lắc đầu mà thở dài:

"Haiz...tội nghiệp con bé..."

Minh Thành thoáng chốc cứng đờ không hiểu có phải nghe nhầm hay không, hai tay giữ lại vai bác Châu hỏi

"..B...bác nói vậy là có ý gì..."

"...Haiz, con bé còn nhỏ mà đã..."

"...Bác nói rõ hơn đi" Minh Thành ngày càng gấp gáp hơn. Trong đầu cậu một loạt các suy nghĩ cứ thế chảy ra, cầu trời mong rằng sẽ không phải là điều cậu đang nghĩ tới, vạn lần mong không phải. Ánh mắt bác Châu đượm buồn, chậm rãi kể cho Minh Thành nghe.

"Tên con bé là Diễm An đúng không. Diễm là trong kiều diễm, xinh đẹp, An trong bình an...vậy mà, nó đã ra đi ba hôm trước, nghe nói là mắc một căn bệnh quái ác nào đó mà không thể chữa được"

"..." Minh Thành nghe như sét đánh ngang tai, cơ thể mềm nhũn, chân run run không thể nào đứng vững được, lông mày nhíu chặt lại...Cậu không tin, không tin điều mình vừa nghe thấy, vạn lần không tin.

"Muộn rồi, thế nha, Bác đi đây" Nói rồi bác Châu rời đi, bóng lưng bác khuất dần. Cho đến khi không còn ai nữa, chỉ còn lại mình cậu trước không gian rộng lớn này, lạnh lẽo này...cậu mới cười...một nụ cười kinh dị, khiến khuôn mặt méo mó đến lạ thường. Đôi đồng tử mở to, tia máu đỏ rực in lên tròng mắt...

"AAAAAAAAAAAA...HAHAHAHAHHAHAH....HAHAHHAH....Hahahahahaha...ha...ha..., không phải đâu đúng không...ha...không Phải...Không Phải...KHÔNG PHẢI!!...Diễm An...em...chẳng phải...đúng không...ĐÚNG KHÔNG...?"

Minh Thành phải, bây giờ cậu điên rồi, cậu khùng rồi, cậu không biết phải làm gì ngoại trừ cười, tim cậu nhói lắm nhưng cậu không khóc được, tim cậu đau lắm nhưng lệ không rơi. Tay che hết mắt, chỉ còn chừa lại một nụ cười, nụ cười chua chát vạn phần.

"Hhahah, đúng rồi...là không phải...không phải sự thật...không bao giờ có chuyện đó được..."

Minh Thành cậu cười to hơn, chập chững chạy nhanh về nhà, ánh mắt mong muốn rằng điều đó không phải...không phải...

Cánh cửa nhà mở sầm, bà Lưu vẻ mặt hoảng hốt nhìn Minh Thành.

"Minh Thành, con sao vậy"

"Mẹ nhanh nói cho con biết...có phải Diễm An..." Cậu hối hả, miệng cười, cậu cười mong rằng đó chẳng phải sự thật, ánh mắt cậu đáng thương khiến ai nhìn vào cũng phải nhói lòng.

Bà Lưu vẻ bất ngờ, ánh mắt đượm buồn mở miệng nói nhẹ:

"...Sao con biết..." Bà không phủ nhận, bà hoàn toàn không phủ nhận, bà biết Minh Thành đang hỏi gì, bà biết chuyện cũng không thể dấu mãi.

Minh Thành thế là hết...Minh Thành trái tim cậu bây giờ chẳng còn gì nữa rồi, chẳng còn gì cả, vốn cậu chỉ có một mảnh tình ấy vậy mà giờ tan biến, tan biến hết rồi...



"Minh Thành...mẹ định đến thời cơ thích hợp để nói chuyện với con..." Bà Lưu chầm chậm nói tiếp

"Im đi...con không muốn nghe nữa" Cậu ôm lấy đầu của mình, cậu không muốn nghe không muốn nghe nữa, nghe rồi tim cậu không chịu được mà nổ tung mất.

"Diễm An...nó bị bệnh...con...à không thằng bé đã mất ba ngày trước..." Ánh mắt bà run run, bà cũng buồn lắm chứ, bà cũng đau lắm chứ.

Hai chữ 'thằng bé' như một nhát dao chí mạng đâm vào tim cậu, nhưng...tim cậu bây giờ còn gì cơ chứ?

"Diễm An...cũng không phải tên thật của thằng bé, nó tên Trần Can..."

Một buổi chiều, quá đủ bất ngờ cho cậu rồi, cậu không muốn nghe, không muốn nghe nữa...Minh Thành chạy ra ngoài thật nhanh...Cậu chạy đi đâu chính cậu cũng không biết...

"Diễm An...Diễm An...sao lại không nói...sao lại không nói..."

Từng bước chân chập chững, lảo đảo, Minh Thành đôi mắt thất thần, con ngươi lắng lại chỉ còn lại một màu đen vô vọng. Cậu đi, đi tìm lại những mảnh kí ức của mùa hè, kí ức bên cô Diễm An. Cậu đi đến gốc cây nơi cậu và cô nói chuyện lần đầu, đi đến cánh đồng nơi hai người thả diều, cậu đi đến bờ đê nơi cậu biết mắt mình chỉ có cô, cậu đi đến đồi cỏ...nơi cô nói cho cậu biết bí mật đời mình...Minh Thành vừa đi miệng lẩm nhẩm câu than trách "Diễm An...tại sao không nói...tại sao không kể...tại sao lại bỏ anh..." Thứ cậu còn lại bây giờ chỉ còn là mảnh vỡ kí ức nhỏ nhoi...không thể nào bù đắp lại thứ cậu đã mất...Nắng tàn rồi...Diễm An cũng mất rồi...

Cuối cùng Minh Thành đứng trước nhà Diễm An quỳ rạp xuống đất, ánh mặt đỏ rực, dòng lệ cứ thế tuôn ra...

"Diễm An...em là đồ ngốc...là đồ ngốc..."

"Tại sao không nói cho anh biết...là em không tin tưởng anh...?"

"Diễm An à, tại sao lúc đó em không nói 'sẽ còn gặp lại'? Là em biết mình sẽ chết sao...Diễm An em là đồ ngốc...đồ ngốc..."

"Hhahhaah, anh cũng là đồ ngốc, không hiểu được em...không biết em đau...biết em sợ..."

"Diễm An...em đi rồi, không còn trở lại...vĩnh viễn không trở lại...Vốn không phải tạm biệt mà là vĩnh biệt..."

Gió thổi mạnh hơn, từng giọt tí tách rơi xuống, là mưa...Mưa ngày một to hơn, mưa ầm ầm...mưa lất át cả tiếng khóc của Minh Thành nhưng nào nguôi được lòng cậu. Minh Thành cậu cười, thì ra ông trời còn biết tiếc thương cho cậu...nhưng sự thương tiếc này cậu không cần, cậu khinh rẻ nó. Ông trời ông tiếc thương cho Minh Thành làm gì khi ông cũng cướp đi người cậu yêu nhất. Nước mưa hòa lần nước mắt, cậu vẫn quỳ ở đó, vẫn khóc ở đó...tim cậu bây giờ chẳng còn gì nữa rồi...

"Trời mưa rồi...Diễm An...em ở dưới đó có lạnh không...có sợ không...ngoan nhé đừng khóc...đừng khóc nha..."

"Để anh kể cho em nghe, em là tình đầu của anh đó... Hihi...em biết không từ ngày gặp em anh vui lắm, anh hạnh phúc lắm, anh cảm thấy cuộc sống này thật đẹp, gặp em anh đã dần quên đi cái kí ức kinh hoàng ba năm đó. Em biết không, ba tháng cạnh em như ba năm vậy ba năm hạnh phúc, thời gian bên em là thời gian đẹp nhất. Anh yêu cái nụ cười, cái ánh mắt, mùi hương kia..."

"Diễm An...anh xin lỗi...xin lỗi...thật sự rất xin lỗi...xin lỗi vì bây giờ mới nói...xin lỗi vì quá muộn..."

"Diễm An...anh yêu em...yêu em rất nhiều...dù em là nam hay nữ...dù em không còn trên cõi đời này...anh vẫn yêu em

"Diễm An, anh yêu em, cả đời yêu em, dù em không còn vẫn yêu em..."

Cậu cứ lẩm bẩm lời yêu cô như vậy cho đến khi cơ thể chỉ còn lại một chút sức tàn, Minh Thành nằm gục xuống, lệ còn trên mắt hòa vào nước mưa...

Ba tháng...ba tháng hè bên cô tựa như ba thập kỉ, nó hạnh phúc vui vẻ, thời gian qua cậu vui lắm cậu biết thương là gì, yêu là chi, biết điên vì một người là như thế nào...những cảm xúc ấy lấn át cái ba năm kinh hoàng kia, tưởng như đời cậu sẽ như mơ...

Hạ hết rồi, nắng đã tàn, hoa đã héo...em cũng chẳng còn...mảnh tình này sẽ trôi về đâu đây...?

...****************...

Có hai sự trùng hợp đẹp nhất trên đời này. Một là bạn buồn thì trời đổ cơn mưa, hai là người bạn yêu cũng yêu bạn.