Trần Cảnh Nghi con ngươi đậm buồn khẽ nhắm chặt lại, anh gục đầu vào cửa kính, gắng kìm lại những cảm xúc trong lòng đang trỗi dậy. Anh đang đau, đang hoài niệm…những cảm xúc với người thương của mình. Ánh vàng nhàn nhạt trong căn phòng ngỡ như ấm áp nhưng lại lạnh lẽo đến lạ thường. Tất cả những đồ vật ở trong đây đều theo cảm xúc của ai đó mà buồn lây.
Cảnh Nghi tiến về phía bàn làm việc, bàn tay chỉ đến một cuốn sổ, cẩn thận mở từng trang ra đọc. Tiếng thở ngày một nặng nề hơn, từng câu từng chữ trong cuốn sổ kia khiến anh nhớ về những chuyện trong quá khứ - là kỉ niệm nên cất giấu. Đóng gập cuốn sổ lại, anh đưa mắt nhìn ra trời mưa bão ngoài kia, vẫn như vậy: Trời mưa như trời đang khóc, trời mưa như đang nhắc lại ‘ngày anh và người ấy chia xa’.
“Nhớ…” Trần Cảnh Nghi chỉ nói đúng một từ, căn bản là anh không muốn nói tiếp, anh sợ, sợ rằng mảnh tình cảm này sẽ không thể nào cất giấu được. Vốn dĩ tình cảm này đáng lẽ nên biến mất từ khi người đó không còn, nhưng phải làm sao khi hạt mầm ‘yêu’ đã bám rễ sâu trong tim anh từng ngày?
Tuy anh với em ở hai thế giới. Nhưng tình ta ở cùng một nơi.
Đấy là tựa đề mà Trần Cảnh Nghi tự tay đặt cho cuốn sổ kia. Anh ngã người trên cái ghế sofa màu xám nhìn lên đèn chùm trên nhà. Âm thanh từ dưới kia vang vọng lên tận đây, dù cách âm tốt vẫn loáng thoáng nghe được. Bỗng anh ta cười một cái đầy mệt mỏi:
“Nhà hôm nay nhiều khách ghê. Thật ồn ào…”
Bàn tay to thô lần lượt mở từng cúc áo ra, cơ thể cường tráng, săn chắc dần dần lộ. Cảnh Nghi với lấy một chiếc sao thun đen rề rà tiến vào phòng tắm.
Ngày hôm nay mệt mỏi thật, nhưng cũng có chút đáng mong chờ?
…****************…
“Hắt xì…”
Minh Thành hắt hơi một cái, cậu vội lấy giấy lau bên cạnh, rồi đưa mắt ra nhìn thời tiết ngoài kia: “Trời lạnh hơn rồi sao?”
“Hay có ai đang nhắc mình?”
Minh Thành vừa nói xong câu thứ hai thì chợt ớn lạnh, không lẽ dám đốc Trần đang nghĩ cách làm thế nào để hành cậu đau đớn nhất sao? Cậu lắc đầu điên cuồng, lòng niệm chú: “Không phải nhất định là không lấy cái mạng nhỏ này của mình…”
Đèn đường nhập nhòe bởi cơn mưa, trong chốc lát một đoạn đường chìm vào bóng tối, thầm lặng và lạnh lẽo đến rợn người. Tòa nhà rộng lớn như cung điện của Trần gia dù thời tiết có xấu thế nào thì trông thật kiều diễm, lung linh. Đèn rải sáng khắp nơi, từ cửa đến sân vườn, và cả nhà kính nữa. Lộng lẫy, thật làm người ta muốn nếm thử cái cảm giác muốn đặt chân vào đây.
Trong phòng khách tại Trần gia, ba người Minh Thành, Anh Lạc và Thiệu Huy đang ngồi chơi game trên màn hình rộng. Cậu vốn là cao thủ game, là một tay lão làng chính hiệu, mấy cái trò con nít này với cậu chỉ là cái búng tay nhỏ. Minh Thành lòng đắc thắng, lại có chút tự cao, ánh mắt hơi kinh thường nhìn Thiệu Huy.
“Aaaa, lại thua nữa rồi…” Anh Lạc nói, Thiệu Huy chỉ im lặng nhưng mặt cậu ấy viết rõ chữ ‘không cam lòng’.
“Minh Thành cậu chơi giỏi thật đấy. Chỉ tớ vài chiêu đi!” Anh Lạc ngồi xích lại gần cậu, vô tình khiến hũ dấm nào đó vỡ ra.
“Xì, có mất cái trò này, chơi không hay. Anh Lạc chúng ta chơi trò khác đi” Thiệu Huy vòng tay qua nhấc bổng Anh Lạc ngồi lên đùi mình. Minh Thành bị phát cẩu lương no cả bụng, mặt cậu chê rõ lòi nọng. Kiếp trước khi chơi game bắt gặp cảnh tượng này cậu sẽ quắn quéo cả người bây giờ trải nghiệm thực tế bị vả mặt một cái: Thích nhìn hai người họ yêu đương thì cũng thích. Nhưng cơm cún này hơi nhiều rồi!
“Chơi trò gì?” Minh Thành đặt máy chơi game còn trên tay xuống, đưa con mắt tò mò sang Thiệu Huy. Anh Lạc cũng không khác cậu là mấy, cậu ấy hí hửng cứ trông như một chú sóc nhỏ vậy.
“Chơi bài.”
“Chơi bài không thì chán lắm.” Minh Thành nói, Anh Lạc có vẻ cũng đồng tình với cậu.
“Chơi tất nhiên sẽ có thưởng và phạt. Ai thua sẽ phải trả lời một câu hỏi của người chiến thắng, phải trả lời thật lòng. Thế nào?” Thiệu Huy tiến về phía tủ, lấy ra một bộ bài mới tinh, cẩn thẩn mà bóc bao ra.
“Chị chơi, chị chơi nữa!” Chị Mỹ từ trong bếp lao ào ra ngoài, nhanh chóng tháo tạp dề để treo trên cái ghế. Chưa gì bốn người đã tụ họp đông đủ. Bốn báo thủ ngay trong Trần gia.
“Khà khà khà. Chị đây lại về nhất rồi!”
Chị Mỹ tự hào lắm về chiến tích của mình, hơn ba ván chị đều dẫn đầu. Minh Thành cau mày lại nhìn bộ bài của mình, đúng là…đen như trời hôm nay, bài như thế này cửa thắng của cậu cũng không có. Ngược lại với cậu, chị Mỹ lại đỏ son từ đầu đến cuối, có vẻ như ‘thần bài’ phù hộ cho chị rồi.
“Lần này chị sẽ hỏi ai đây? Chỉ còn mỗi Minh Thành là chưa có hỏi đến.” Chị ấy nhìn cậu bằng con mắt mong đợi, cậu cũng chỉ khẽ mỉm cười lật bài ra:
“Ván này em thua rồi.” Minh Thành vẫn bình thường như vậy, cậu làm gì có cái gì để hỏi cơ chứ.
Chị Mỹ xắn ống tay áo lên, vẻ mặt đầy gian tà hỏi cậu: “Em quen biết với giám đốc Trần à?”
Cả Thiệu Huy và Anh Lạc khựng người lại, Minh Thành cũng không là ngoại lệ. Cậu ngượng ngùng nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, lạ nhất là ánh mắt từ cậu chủ nhỏ của Trần gia kia. Thiệu Huy lộ rõ vẻ tò mò nhìn cậu, từ lúc ra khỏi căn phòng của Trần Cảnh Nghi đã vậy, luôn một câu thắc mắc: “Cậu ta là ngoại lệ?”
Minh Thành hít một hơi dài để bình tĩnh suy nghĩ. Cậu tự hỏi: “Có quen biết không?”. Cậu với giám đốc Trần dù sao cũng chỉ gặp nhau tình cờ mới một lần, nói chuyện với nhau cũng chỉ bâng quơ vài câu. Lúc đó cũng chỉ là anh ta biết tên cậu, còn cậu thì không biết cái gì về anh ta.
‘Quen’ định nghĩa như thế nào? Minh Thành không hiểu rõ. Cậu quay lại nhìn chị Mỹ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Không quen. Như người dưng nước lã thôi ạ…”
Thiệu Huy nghe xong câu trả lời vừa rồi, hàng trăm câu hỏi khác lại tuôn ra, thắc mắc lớn nhất phải hỏi chính anh trai cậu ta nhưng nào đâu có gan làm vậy. Đành thông qua gián tiếp Minh Thành để tra khảo. Ánh mắt rực lửa nhìn bộ bài Thiệu Huy nói:
“Thêm ván nữa! Lần này tôi nhất định phải thắng!”
Minh Thành cười gượng trước câu vừa rồi của cậu ta, khí thế chơi của cậu bây giờ gần hết rồi, câu hỏi vừa rồi như một cái nhắc nhở trước cho cậu rằng những câu sau còn nguy hiểm hơn. Cậu vội đưa tay ra từ chối.
“Tôi không chơi nữa, các cậu chơi đi.”
“Ể…Minh Thành mới chơi thua một lần mà đã sợ rồi sao em. Là nam tử hán đại trượng phu không nên sợ mấy cái như này đâu.” Chị Mỹ nói, kéo người cậu lại ngồi xuống chơi tiếp. Minh Thành méo miệng chỉ biết cười. Chợt, có mùi hương khen khét len lỏi đến nơi đây, lòng cậu thầm cười, coi như cậu thoát rồi.
“Chị Mỹ, hình như em ngửi thấy mùi khét.”
“Aaaa…đúng rồi, nồi thịt hầm món của tối nay…” Chị Mỹ hét lớn, vội vàng lao vào phòng bếp, bỏ luôn cả bộ bài trên tay. Minh Thành nhìn mặt Anh Lạc cùng Thiệu Huy đang muốn chơi tiếp. Thôi thì cậu tránh chỗ khác, để cho họ có không gian để chơi với nhau.
“Chị Mỹ, để em vào giúp chị một tay!” Nói xong cậu chuồn mất vào phòng bếp cùng chị ấy. Nồi thịt hầm cháy đúng là ‘cứu tinh’ của cậu mà.
Thịt hầm cháy muôn năm!
…****************…
Bàn ăn ở đây đúng là kiểu không quá phô trương, không dài từ đầu nhà đến cuối nhà như trong mấy bộ phim tổng tài Minh Thành hay coi. Cậu cảm thấy căn nhà này tuy rộng, nhưng cũng không đến nỗi quá lạnh lẽo, người làm ở đây ai cũng rất nhiệt tình, vui vẻ gần giống như một gia đình vậy, nhất là căn bếp này ấm áp lạ thường. Mùi đồ ăn thoang thoảng len lỏi từng ngõ ngách trong nhà. Từng đĩa đồ ăn ấm móng, trông rất đẹp mắt được bày lên bàn đá cẩm thạch xanh, không khác gì ở trong không gian của một nhà hàng 5 sao nổi tiếng. Ngoài trời mưa lạnh, bên trong ấm áp, còn có hương đồ ăn, thật tuyệt!
Minh Thành phụ chị Mỹ bày biện từng món lên trên bàn, cậu khựng lại khi thấy chị chia làm hai khẩu phần.
“Chị, sao lại chia ra như vậy ạ? Chẳng phải sẽ ăn ở đây sao?”
Chị Mỹ chăm chút vào mâm kia nói: “Giám đốc bình thường sẽ không ăn ở đây đâu. Ngài ấy ăn riêng ở trên phòng.”
Minh Thành gật đầu, dù sao hạn chế gặp mặt nhau coi như là an toàn với cậu. Đó là cậu nghĩ vậy, đời đâu như là mơ…
Trần Cảnh Nghi trong bộ quần áo bình thường nhẹ nhàng bước xuống, không chút tiếng động. Cơ tay săn chắc lộ ra trông thật cường tráng, dáng người hoàn hảo khuôn mặt đẹp tựa như xé tranh. Mái tóc rũ đã được rũ xuống không còn vuốt lên như trước nữa, trông trẻ hẳn ra vài tuổi. Giọng nói trầm bổng vang lên khiên Minh Thành giật mình quay lại, ngơ ngác nhìn.
“Chị Mỹ, không cần nữa. Tôi ăn ở đây cùng bọn nhóc.”
Minh Thành chết đứng, bốn mắt nhìn nhau. Trần Cảnh Nghi nhìn cậu và cậu cũng vậy, cảm giác không thể nào thoát được ánh nhìn từ đối phương. Đôi mắt dài hẹp của anh ta tựa như đang đánh giá cậu…là nuốt chửng mới đúng. Minh Thành như chim bị rơi vào tầm ngắm, có cố gắng như thế nào cũng không thoát ra được.
“Cái áo đó hợp với nhóc lắm…” Giám đốc Trần nói xong liền rời đi để lại cậu với một núi thắc mắc trong đầu. Minh Thành vốn dĩ định trả lời nhưng bị nghẹn cứng ở cổ họng. Cậu liếc mắt nhìn xuống cái áo mình đang mặc, liền tự hỏi:
“Nó đẹp đến vậy sao?”
Ngồi vào chiếc bàn ăn thơm phức, bụng Minh Thành réo lên, đây là bữa ăn đúng nghĩa đầu tiên từ khi cậu đến đây. Thật hạnh phúc! Cậu sẽ không kìm được mà chảy dãi mất, hương đồ ăn ngập trong khoang mũi cậu đến tận dạ dày. Bàn ăn chỉ gồm 4 người: Anh Lạc, Thiệu Huy, cậu và Trần Cảnh Nghi. Chỉ bốn người nhưng một bàn đồ ăn đầy ụ, chỉ bốn người nhưng mà lại chia ra hai thế giới.
“Anh Lạc, cái này ngon lắm nè. Cậu ăn nhiều vào mới chóng lớn.” Thiệu Huy gấp lia lịa mấy món ngon vào chén cơm của Anh Lạc, nhìn thôi cứ ngỡ cậu ta xây núi trong đó thật.
“Được rồi, cậu cũng ăn đi.”
Minh Thành nhìn hai con người nào đó tình tứ như vợ chồng son trong bữa ăn mà cậu bất lực. Bữa ăn chính cũng có cơm cún mà.
Trần Cảnh Nghi cũng chẳng khác cậu là mấy, anh ta khẽ chậc lưỡi một cái, gắp lấy con tôm, tự tay mình bóc.
“Nhóc Minh Thành, tôm…”
Minh Thành ngỡ ngàng, ngơ ngác và ngã ngửa, rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè. Giám đốc Trần nổi tiếng lạnh lùng, khó gần vậy mà đang tay trần bóc tôm cho cậu. Đũa cậu chọt chọt vào con tôm Trần Cảnh Nghi vừa bỏ vào chén. Cậu nhìn con tôm trần truồng trước mặt mình, vẻ mặt cực kì bất ngờ.
Không ngờ có ngày mình được ăn tôm không có vỏ!
Chị Mỹ đang dọn đồ trong bếp ngoái ra nhìn cũng không khác gì cậu là mấy. Sợ rằng ngày mai thôi, Trần gia lại có thêm một sự tích mới: Sự tích giám đốc Trần bóc tôm cho một thằng nhóc.
Nghĩ rằng mỗi bóc một con tôm là xong rồi, Trần Cảnh Nghi lại bóc nguyên một đĩa chỉ dành cho Minh Thành, chưa kể còn gắp cho cậu núi đồ ăn. Thiệu Huy ánh mắt nghi ngờ nhân sinh nhìn cậu, rồi nhìn anh trai của mình. Cảnh tưởng dở khóc dở cười này thật có một không hai, khiến Minh Thành phải ngại.
“Sao không ăn? Đồ không hợp khẩu vị của nhóc à…?”
Xem cái giọng quan tâm của giám đốc Trần, Minh Thành đột nhiên ớn lạnh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Trái đất sắp diệt vong rồi sao?
Minh Thành lắc đầu hồi đáp: “Không phải, đồ ăn rất ngon, chỉ là…”
“Được rồi vậy thì ăn cho nhiều vào…mới lớn được.”
“…” Gian phòng ăn câm nín hết, im lặng đến hài hước. Minh Thành cười trong bụng thầm nghĩ: Chẳng nhẽ giám đốc Trần độc thân lâu quá, đâm ra không chịu được cơm cún của hai người kia hay sao. Thì ra giám đốc lạnh lùng trong lời đồn cũng chỉ là một đứa trẻ!
Minh Thành gật đầu, cậu gắp đồ ăn bỏ vào miệng, hương tôm lan tỏa, đồ ăn ở đây đúng là ở một đẳng cấp khác. Cậu cảm thấy bản thân mình chỉ là ở nhờ một đêm nhưng được chăm sóc như thế này cũng tận tình quá, liền gắp miếng sườn chua ngọt to bự vào chén của Trần Cảnh Nghi.
“Chú già cũng ăn nhiều vào. Cho chú miếng sườn này…”
Không gian phòng lần này lại trở về vẻ im lặng nhưng có chút đáng sợ hơn. Thiệu Huy đưa mắt lườm cậu, tay để ngang cổ ra dấu cho cậu: Cậu muốn chết hả!?
Trần Cảnh Nghi từ nhỏ đã mắc căn bệnh sạch sẽ, đồ ăn chuẩn bị sẽ có chén đũa riêng, đừng nói là người ngoài đến cả bố mẹ cũng không có đặc quyền được gặp đồ ăn cho anh ta. Nhưng Minh Thành làm sao biết được chuyện này cơ chứ? Cậu vốn dĩ chỉ có ý tốt nho nhỏ thôi mà…
Trần Cảnh Nghi to mắt nhìn miếng sườn trong chén, sau đó không nhịn được mà phì cười: “Haha, được rồi, chú già này sẽ ăn. Cảm ơn nhóc.”
Đây quả thực là bữa ăn bất ổn nhất ở Trần gia mà. Thiệu Huy suýt nữa sặc cơm, cậu ta khụ khụ vài tiếng. Chị Mỹ bê thêm đĩa đồ ăn lên, tiện thể ghé sát tai thì thầm to nhỏ với Thiệu Huy.
“Giám đốc Trần hôm nay ăn trúng gì à?”
“…Em nghĩ anh ấy bị bệnh rồi…”
“Có cần gọi bác sĩ không ta?”
Thiệu Huy lằng lặng lắc đầu, nhìn ra ngoài trời khẽ thở dài: “Hèn gì hôm nay trời mưa bất thường!”
…****************…
Truyện ngoài lề:
Thiệu Huy: “Anh trai, miếng thịt bò này cũng ngon lắm. Để em gắp cho anh.”
Trần Cảnh Nghi: “Khỏi cần! Đi mà gắp cho Anh Lạc đi! Anh mày cũng có tay!”
Thiệu Huy:"…"