Xuyên Vào Game Bl, Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường

Chương 2: Mặt trời nhỏ trên môi




Diễm An - một cô gái trẻ trung, năng động có chút tinh nghịch, dễ thương khoác trên mình bộ váy cam bồng bềnh, tay cầm một giỏ quà, cô bé này ngay từ khi xuất hiện đã làm Minh Thành như lạc vào một khoảng trời mênh mông. Cuộc gặp này phải chăng là cuộc gặp định mệnh thay đổi số phận của cậu? Phải chăng bầu trời đêm kia sắp xuất hiện những vì sao? Bà Lưu nhìn Minh Thành ánh mắt bất ngờ, khóe miệng bà cong lên, trong lòng bà biết rằng sắp có một sự thay đổi mới. Diễm An luống cuống, chân tay loạn xạ cả lên, cô không biết bây giờ...ngay trong lúc này phải làm sao nữa, có lẽ trong tâm thức cô cũng mơ hồ nhận ra sự thay đổi mong manh từ khi mình bước vào đây.

"Diễm An à, cháu vào nhà chơi chút nhé"

Bà Lưu nắm lấy tay cô cười nhẹ, bà tự hiểu cơ hội đến thì không được làm biến mất, phải biết tận dụng...chỉ một chút thôi nhưng biết đâu cô gái này sẽ khiến Minh Thành tìm được ánh sáng để bước tiếp. Diễm An thoáng bất ngờ, sự lúng túng hiện rõ trên mặt cô, hai gò mà ửng hồng, đôi môi khẽ mím lại, một tay cô cứ nắm chặt vào tà váy mãi không buông. Cô bé nhìn xuống giỏ quà trên tay còn phải đi tặng cho những gia đình khác rồi cô mấp máy từ chối

"Dạ...thôi ạ, hôm khác cháu lại sang...bây..." Cô chưa kịp nói xong thì bà Lưu đã dắt tay vào trong nhà. Diễm An bây giờ chẳng khác gì một chú mèo nhỏ, lạ nhà lạ cửa, lạ người, hai mắt chú mèo kia rưng rưng như sắp khóc đến nơi.

"Ai da...thôi nào, cô vừa làm bữa sáng xong đấy, cô nấu nhiều lắm luôn. Cháu vào ăn chung cho vui..."

Vành tai Diễm An bắt đầu đỏ lên, hai mắt cô đảo như chong chóng, đầu cô quay quay điên cuồng, bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn đi, một phần là do lần đầu tiên cô ăn ở nhà người lạ nên không quen, một phần là do sự nhiệt tình của bà Lưu còn phần kia là do cô ngại...với cậu con trai vẫn còn đứng trước cửa kia.

"Vậy...cháu chỉ ở lại một tí thôi nhé..."

"Haha, cháu ở lại nhiều tí cũng được"

Bà Lưu vui vẻ đùa, bà không biết rằng cô gái nhỏ kia xấu hổ đến nhường nào. Diễm An đã rất xấu hổ cho đến khi bà Lưu bày những món ăn hấp dẫn lên bàn. Từng đĩa, từng đĩa đồ ăn được đặt lên trông thật đẹp mắt, nào là trứng ốp với bánh mì, đĩa rau trộn, thịt hầm,...cùng với cốc sữa ấm. Mùi đồ ăn thơm phức tràn ngập cả gian phòng nhỏ, nó mang đến cái cảm giác khích thích không thể nào kiềm chế được kể cả Diễm An cũng vậy. Nhìn những món ăn được bày lên, dù xấu hổ đến mấy thì cũng không thắng được cái bụng đang kêu 'ọt~ọt~'

Hai mắt chú mèo kia sáng bừng lên, long lanh như ánh nắng, cô khẽ cười mỉm, nước dãi như muốn chảy ra

*Aaaa...nhìn ngon quá,...chết mất...đói chết mất, đúng lúc mình đang đói nữa chứ* (Lưu ý: câu trong dấu * là suy nghĩ của nhân vật )

Cái bụng rỗng của cô bắt đầu kêu lên ngày một to, Diễm An cúi xuống vỗ nhẹ cái bụng của mình, nói nhỏ: "Suỵt~ im nào, mày cũng phải giữ chút thể diện cho tao với chứ, nãy giờ tao xấu hổ muốn chết á...vì mày..."

Diễm An không biết rằng trong khi cô đang nhìn món ăn trên bàn bằng ánh mắt thèm thuồng thì từ ngoài cửa đang có một đôi mắt đang lặng lẽ nhìn cô. Minh Thành nhìn từng hành động, cử chỉ, nét mặt của Diễm An chăm chú như nhìn một thứ...sinh vật mới lạ vậy. Cậu nhìn...nét mặt thật ngơ ngác, cố gắng phân tích những hành động đó của cô là gì nhưng kết quả lại là một cái lắc đầu nhẹ, một tiếng thở dài, và rồi Minh Thành tiến lại chỗ bàn ăn.

"Nào, nào, mau ăn đi kẻo đồ nguội mất, sẽ không ngon" Bà Lưu cười nói, tay thì liên tiếp gắp đồ ăn bỏ vào bát Minh Thành rồi đến bát Diễm An. Cậu im lặng nhìn mẹ gắp như thế liền nhấc bát lên tỏ ý không cho bà bỏ thêm nữa

"Mẹ à, con có thể tự lấy được...mẹ xem bát con sắp không có chỗ để nữa rồi" Minh Thành nheo mắt nhìn mẹ rồi quay sang nhìn Diễm An. Bà Lưu dường như hiểu được ám chỉ của cậu liền gật đầu

"Được rồi...mẹ không gắp nữa được chưa..."

Nói với Minh Thành xong bà liền xin lỗi Diễm An:

"Xin lỗi vì đã làm cháu khó xử nha, bây giờ cháu cứ thoải mái như ở nhà đi"

"Vâng ạ..." Cô lí nhí đáp



Bữa ăn sáng chỉ gồm có ba người...ba người, hai người thân và một người lạ nhưng bầu không khí lại ấm cúng như thể cả ba người đã thân nhau từ rất lâu vậy. Phải kể ra thì Diễm An đúng là thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh, chỉ mới có vài phút thôi mà cô nàng đã bắt chuyện với bà Lưu mượt hơn cả lụa.

"Dì Vương à! Đồ ăn dì nấu đúng là good job" Cô vừa nói vừa đưa tay ra làm dấu like

"Hehe, con bé này, đúng là dễ thương thật. Sau này nếu muốn cháu có thể sang ăn bất cứ lúc nào"

"Không được đâu ạ, cháu cũng thích ăn cơm mẹ cháu nấu nữa"

"Được rồi, thỉnh thoảng dì sẽ mang ít đồ ăn ngon sang ăn cùng với nhà cháu"

"Dì đúng là chu đáo thật đó"

Cuộc trò chuyện của hai người cứ thế diễn ra, còn Minh Thành chẳng khác gì một người ngoài cuộc chỉ lặng lẽ gắp đồ ăn lên ăn và nhìn chăm chăm vào Diễm An. Nếu người khác nhìn vào thì sẽ nghĩ hai người họ mới là 'mẹ con' còn cậu chỉ là kẻ lạ, không quen.

Nhà cậu đã bao giờ như thế này chưa nhỉ? Đó là điều mà Minh Thành tự hỏi ngay lúc này. Trước đây, trong mỗi bữa ăn gia đình cậu vẫn thường nói chuyện nhưng đa phần là chuyện về cậu...tưởng rằng có một lần sương lạnh, u ám luôn luôn quanh quẩn đâu đây trong căn nhà này...Phải chăng nó đến từ cậu. Mỗi bữa, cứ mỗi bữa ăn cái sự gò bó đó lại nổi lên lấn át những mùi hương, ngọn lửa ấm áp. Nhưng ngay lúc này, từ lúc cô gái nhỏ Diễm An bước vào như ánh mặt trời xua tan đi làn sương ấy, tựa như có 'mặt trời trong nhà' vậy. Miếng trứng ốp trên đũa Minh Thành bỗng rớt xuống, mắt cậu mở to đến nỗi có thể thấy được hình ảnh Diễm An phản chiếu trên ấy, rồi cậu chợt quay đầu sang phía giàn đậu biếc đỏ mặt...hình như bây giờ cậu mới phát hiện...cậu thích xem cô gái nhỏ kia cười...

Nắng đã lên đến đỉnh đầu, chim thi nhau bay nhảy khắp nới, từng làn ánh sáng chiếu rọi xuống muôn nơi, nó làm cho mọi vật tươi đẹp lên hẳn. Nắng phản chiếu trên dòng nước chảy mềm mại như dải lụa xanh đính hạt ngọc vàng, nắng in đậm trên cánh đồng xanh, những cây cỏ non nhẹ lắc mình đón nắng, nắng in lên cả những ngôi nhà cổ bờ tường có những vệt xanh, nắng thôn quê bình dị đến mấy. Ngay trong lúc này, trong nhà cậu cũng có ánh nắng, có một mặt trời nhỏ trên khuôn miệng cười, làm cho trái tim lạnh giá của người con trai ngồi đối diện kia sắp tan chảy.

"À đúng rồi, cháu từ đâu chuyển đến vậy Diễm An?" Bà Lưu bỗng nói tiếp khiến cho cái cảm giác thoáng chốc ngây người của Minh Thành biến mất

"Dạ cháu từ...thành phố T xuống ạ" Diễm An nói tay thì chuẩn bị đưa lên miệng một miếng bánh

"Thành phố T à...thành phố đấy y học phát triển lắm" Bà Lưu chống tay vẻ mặt có chút đượm buồn. Minh Thành nhìn mẹ cậu, chẳng cần nói cậu cũng biết mẹ cậu đang nghĩ gì, vài năm trước mẹ cậu đã đưa cậu đến đó để trị liệu...

"...." mặt Diễm An thoáng chút biến sắc, cô gái cứng đơ người nhưng rồi vẫn cố gắng gượng cười đáp "vâng ạ" Minh Thành nhìn thấy điệu cười đó liền cau mày lại, tỏ ý rằng cậu không thích nó...Bà Lưu có vẻ như vẫn chưa hiểu được tâm trạng của Diễm An bây giờ hết sức không thoải mái nên hỏi tiếp:

"Vậy tại sao nhà cháu lại chuyển về vùng quê hẻo lánh này vậy?"

Diễm An đôi mắt khẽ khép lại, hàng lông mi dài rũ xuống, cô quay sang nhìn giàn đậu biếc xanh, đôi môi nhỏ mím chặt lại tựa như muốn tự cắn chính mình vậy, mãi chốc sau cô quay lại nhẹ nhàng nói:

"Thành phố phồn hoa, xe cộ đông đúc, người lại người kia chen chúc nhau mà sống...chẳng phải chốn thôn quê như thế này này vẫn tốt hơn sao...bình dị, nhẹ nhàng...Nhà cháu ai cũng thích sống ở thôn quê hết...nên chuyển tới đây"

Minh Thành lặng lẽ nhìn Diễm An, cái khuôn mặt tươi cười đã không còn thay vào đó là khuôn mặt giống cậu...cái khuôn mặt hết hi vọng với cuộc đời, dù chỉ là một chút thoáng qua như cơn gió nhưng cũng đủ để Minh Thành biết ít nhiều rằng cô đang có chuyện không muốn cho ai biết. Trái tim cậu chẳng hiểu sao lại đau đớn, quặn thắt lạ lùng.

Diễm An ăn xong liền vội vàng nhìn đồng hồ đang điểm đến 7 giờ 45 phút, vẻ mặt cô bắt đầu lộ vẻ hoang mang, quay lại nhìn bà Lưu

"Dì...à" Diễm An mấp máy nói nhỏ. Bà Lưu nhìn thấy đôi mắt mèo con ấy liền xiêu lòng, bà cười

"Haiz...được rồi, cháu về đi, lần sau lại đến chơi nhé!"



"Vậy, cháu chào dì, chào anh Minh Thành...lần sau em sẽ đến chơi..."

"Đứa nhỏ này đúng là ngoan thật"

Trong bộ váy cam bồng bềnh cùng giỏ quà trên tay, Diễm An chẳng khác gì một cô bé đáng yêu cả. Cô chạy ra ngoài, nắng phản chiếu lên mái tóc cô, làn da, đôi môi...và cả ánh mắt cô...mọi thứ thật hoàn hảo, rõ ràng cô là đứa con của mặt trời.

Vừa ra khỏi nhà Minh Thành, Diễm An thở dài nhẹ nhõm, cô ngước cổ lên nhìn nền trời xanh thẳm kia, nhắm mắt lại tận hưởng hơi ấm của ánh nắng, âm thanh của gió, tiếng của muôn loài.

"Vậy là hè đến rồi sao..."

Đôi mắt kia khẽ dần mở ra, lộ rõ đôi đồng tử nâu đất nhạt cùng ánh nắng, chợt cô chỉ tay lên bầu trời, mắt chìm vào cõi hư vô, xa xăm

"Chẳng còn bao lâu nữa..."

Diễm An khẽ cười nụ cười thật chua xót, đôi mắt cô rưng rưng, gió nhẹ ngày hạ vừa mát mẻ những cũng thật buồn bã...Cô không đi đưa quà nữa mà ngồi bệt xuống một gốc cây gần đó, hít một hơi thật sâu rồi thở ra những nỗi buồn. Mắt cô nhắm lại, cố gắng hòa mình vào làn gió, miệng ngân nga hát một bài ca...và từ lúc nào cô đã thiếp đi. Ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu rọi xuống nơi Diễm An đang nằm, cô tựa lưng vào gốc cây, hai bím tóc sễ xuống vai, môi thở đều,...một nàng công chúa nhỏ đang ngủ.

...****************...

Minh Thành đưa cốc sữa ấm lên, khẽ mấp môi rồi đặt xuống, cậu tiến lại dàn đậu biếc đậu bên cửa sổ, cúi gần xuống chúng và ngửi...hàng lông mày cậu nhăn lại, cậu bất lực nói:

"...Chẳng thơm tí nào cả..."

Ngón tay thon dài lướt nhẹ những cánh hoa mềm mại, cậu ngước lên nhìn qua phía bên kia cửa sổ...cậu thấy cảnh sắc muôn loài...Minh Thành đôi mắt mở to, cậu biết từ khi gặp Diễm An cậu thấy ánh nắng, cậu thấy sắc vàng...nhưng cậu không hề biết rằng thế giới ngoài kia đẹp đến vậy. Vốn dĩ cái kí ức ba năm ấy đã ám sâu tận trái tim cậu, cậu dần mất đi niềm tin, đánh mất cả màu sắc, suốt ngày cậu chỉ ở trong phòng hối hận, tự dày vò bản thân. Năm cậu 26 tuổi, cậu biết rằng cuộc sống này vốn không xấu như cậu nghĩ, nó đẹp và lung linh nhiều sắc màu, tất cả là nhờ cô gái nhỏ có "mặt trời trên môi"

Minh Thành đi từng bước đến cánh cửa, cậu không còn uể oải như trước kia nữa, bước chân cậu tràn đầy sự hối hả, cậu muốn nhanh nhanh được ra ngoài kia, ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới...Ánh nắng nhẹ nhàng đáp lên mặt cậu khiến cậu khẽ giật mình nhắm mắt lại nhưng rồi cũng dần mở ra. Vệt nắng in lên đôi đồng tử khiến nó đẹp đến lạ thường, mùi đất, mùi cỏ, cây mùi hoa lá trộn lẫn với nhau tạo nên cái mùi hương chất phát, bình dị, quen thuộc của thôn quê. "Thì ra đây mới là cuộc sống..." Minh Thành khẽ nói, khuôn miệng cậu cong lên...cậu đang cười...nụ cười đầu tiên sau cái kí ức ba năm kia, nụ cười hạnh phúc thật sự không còn là nụ cười chua xót nữa...

Cậu đi dọc theo con đường làng nhỏ, vừa đi vừa ngắm nhìn mọi thứ, bây giờ cậu chẳng khác gì một đứa trẻ con, thấy gì cũng mới, thấy gì cũng háo hức. Trước kia cậu đã như thế nào nhỉ, thanh xuân của cậu mang màu gì, tại sao cậu lại không hề có kí ức gì về nó cả...vừa đi cậu vừa nghĩ về quá khứ trước kia, rồi tự trách mình tại sao lại có thể bỏ quên màu sắc thế giới cơ chứ. Không có bắt đầu nào là quá muộn, từ đây cuộc đời mới của Minh Thành sẽ mở ra, khởi đầu mới vào lúc cậu 26 tuổi.

Chẳng biết từ lúc nào, cậu đã đi được một đoạn khá xa, cậu đi tới một cánh đồng ngô đang trong độ ra hoa, Minh Thành hít một hơi sâu, mùi hương đậm nhưng cuốn hút đến lạ thường, mùi của cánh đồng nó làm tâm trạng cậu nhẹ nhàng hơn hẳn. Gió mang theo mùi hương đó bay đi, mang theo mùi hương khác đến, và cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc mùi hương cải...mùi hương của cô bé có "mặt trời trên môi"

Cậu ngó nhìn nơi này đến nơi khác cố gắng tìm kiếm bóng lưng quen thuộc, cuối cùng cậu cũng tìm thấy...cô gái nhỏ ngủ dưới gốc cây. Minh Thành tiến lại gần hơn, cậu cúi nhẹ người ngắm nhìn Diễm An. Cậu nghiêng đầu vẻ khó hiểu khi thấy những giọt lệ còn vướng trên khóe mắt, hỏi nhỏ:

"Cô nhóc này...làm gì ở đây vậy..."

...****************...

Đôi khi bạn sẽ không biết giá thị thật sự của một khoảnh khắc cho đến khi nó trở thành kỉ niệm