Xuyên Tới Nữ Tôn Nuôi Bốn Chồng

Chương 18: Chuyển nhà




Dạo gần đây Quan Tự Phong muốn công việc liên quan tới quần áo vải vóc.

Thanh Nhạn nghĩ hắn đã tìm ra thứ mình muốn làm nên để hắn toàn quyền quyết định. Từ những thứ thường ngày như giặt quần áo, tới việc mùa đông mua chăn gối, quần áo mới,... đều do hắn đảm nhận.

Không có ai mỗi ngày đều hồ hởi vạch quần áo cũ, xem xét tỉ mỉ trước khi giặt như hắn cả.

Hai người không biết hắn đang suy tính gì.

Họ bận bịu chuẩn bị mua nhà.

Theo ý Tống Kiều Thư trình bày với người môi giới: một căn nhà nhỏ có hai gian ngủ, phòng bếp, phòng khách, nhà kho đầy đủ. Nhưng thứ quan trọng cần phải có là một mặt tiền liền kề để mở cửa hàng.

Đúng, nàng phải mở cửa hàng.

Xem xét một vòng, nhà đủ yêu cầu không dưới 200 lượng. Nhà kém hơn chút cũng phải 150 lượng.

Trong tay họ chỉ có hơn 100 lượng, chênh lệch quá nhiều.

Thực tế đánh cho nàng xụi lơ, buồn bã mấy ngày trời. Vốn tính không đủ xin khất mua trước, trả phần thiếu sau. Ai ngờ thiếu nhiều quá, chẳng cần mở miệng đã thấy chuyện không thành rồi.

Nửa tháng nữa qua đi, khi Tống Kiều Thư nghĩ hết hi vọng, chuẩn bị sửa nhà cũ ở thêm một năm nữa thì có tin tức từ người môi giới.

Một gia đình nọ vì chuyện gấp cần chuyển đi trước khi mùa đông đến, họ rao bán căn nhà với giá rất rẻ.

Chỉ 120 lượng, yêu cầu trả toàn bộ trong một lần.

Tống Kiều Thư vui sướng theo người môi giới tới căn nhà đó xem xét.

Đó là một căn nhà nhỏ, đầy đủ sân vườn, phía trước là một cửa hàng mặt tiền phố nam, người qua lại tương đối nhiều. Phía sau hướng chợ, thuận tiện việc chợ búa.

Người môi giới ví von căn nhà như chim sẻ, tuy nhỏ mà có đủ nội tạng, chưa kể còn khuyến mãi cái tổ.

Nàng xem mà hài lòng vô cùng, không lời nào tả hết. Thanh Nhạn thì ở bên cạnh lo lắng, 120 lượng trả một lần, họ lấy đâu ra?

Nhưng Tống Kiều Thư tự có cách. Đêm xuống đẩy ngã Quan Tự Phong, dùng miệng đảo điên thân dưới của hắn, xong việc mượn được 30 lượng.

Thanh Nhạn: "..."



Vô liêm sỉ!!! Nàng cần tiền thì dùng miệng mượn là được rồi, sao phải làm thế?

Tống Kiều Thư vô tội chớp mắt, thì "dùng miệng mượn" mà?

Với 30 lượng vay mượn và 90 lượng của mình, nàng tới quan phủ làm giấy tờ đất đai. Khi chắc chắn tài sản về tay mình, nàng phớt lờ người môi giới, không biếu bà ta chút tiền uống nước.

Biếu làm sao được, nàng bây giờ lại nghèo rồi, nhà có đồ chưa mua, hai tiểu phu phải nuôi, nợ một đống đây nè.

Vẫn là Thanh Nhạn phúc hậu, lấy tiền đưa cho môi giới, đi theo thê chủ một thời gian hắn bắt đầu học được mấy lời tốt đẹp để nói.

Người môi giới vui vẻ rời đi, không quên chúc họ làm ăn phát đạt, sớm tìm bà mua thêm nhà đất.

Căn nhà vẫn còn nhiều đồ chủ cũ để lại, quả thật chủ nhân rời đi rất vội vàng. Chỉ cần mua chăn đệm mới, sửa cửa sổ, xông dọn sạch sẽ là có thể ở.

Bên kia Quan Tự Phong tấp nập chạy qua chạy lại giữa tiệm vải và nhà, khi thì lấy quần áo mới, khi thì lấy chăn gối mới, xong lại đặt đồ mùa đông.

Thanh Nhạn mang ít rau củ nhà trồng thăm hỏi hàng xóm xung quanh, bọn họ là hộ mới chuyển tới, nên nhún nhường thì nhún nhường.

Tống Kiều Thư thì hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay, nàng lo phần vận chuyển thảo dược, dọn dẹp chỉnh đốn cửa hàng, chờ ngày khai trương.

Bách gia bên kia nghe tin không khỏi tặc lưỡi, mới hôm nào còn là một nương tử rách rưới tới cửa hàng bọn họ bán thảo dược, chớp mắt đã vươn mình phát triển, tìm được chỗ đặt chân tại trấn Bách Hoà.

Người ngoài chỉ biết nàng quay đầu làm ăn. Chỉ có nàng tự biết mỗi ngày mình đều chăm chỉ chăm sóc vườn cây, lên rừng leo núi kiếm thảo dược, từng bước vạch kế hoạch mùa nào trồng cây gì. Nghe ngóng tin tức, đọc đi đọc lại sách vở để tiếp thu nhiều kiến thức nhất có thể. Nàng muốn khi cơ hội đến, bản thân mình sẽ không phải hối hận không đủ sức nắm lấy.

Xuất thân là đứa trẻ ưu tú từ trại trẻ mồ côi, viện trưởng đã từng nhận xét nàng tuy dã tâm không lớn trí lực không siêu việt, nhưng luôn mài rũa bản thân âm thầm, như cái cây ủ mầm trong bóng tối, khi chạm tới ánh sáng mặt trời, mọi người đã thấy nó mọc một đoạn dài.

Thảo dược trong tay nàng chỉ bán một phần cho Bách Thiện đường, những thứ quý hiếm, chưa hợp mùa giữ lại bán vào lúc cần thiết sẽ kiếm được nhiều hơn.

Làm ăn phải tính toán lâu dài, không phải cứ đào đâu bán đó, nếu nàng suy nghĩ đơn giản như thế ngày xưa chỉ việc cởi quần áo leo lên giường đàn ông là xong, cần gì chạy đôn chạy đáo tới chết.

Trùng hợp là thời gian này Quan gia trở về.

Tống Kiều Thư dành thời gian đưa tiểu phu tới cổng Quan gia, nàng không vào mà phải về thôn lấy thảo dược.

Hôm nay Quan Tự Phong cố tình mặc bộ đồ vàng nhạt mới tinh, người hầu kẻ hạ thấy lễ phép gọi hắn một tiếng nhị công tử.



Theo phép tắc hắn tới thăm lão thái thái trước tiên, bà quan sát thấy cháu mình thần sắc không tồi, thở phào nhẹ nhõm.

"Ta biết số con khổ nhưng không tuyệt, nếu Tống nương tử bên kia đã quay đầu thì cứ an phận mà sống."

Lời này hiển nhiên có ý khác, hắn giương mắt nhìn bà ngoại dò hỏi: "Ngoại tổ mẫu có điều căn dặn?"

Quan lão thái thái liếc đám hạ nhân, tất cả đều hiểu ý lui xuống, duy chỉ tâm phúc theo bà nửa đời người vẫn kiên định đứng hầu.

"Cha con ấy, đúng là làm loạn mà." Bà tức giận thở hắt.

Sau khi về kinh thành Thái Từ Cương lập tức bái phỏng nhà cha đẻ, Quan lão thái thái không cản, bà tự biết chuyện đã thành, để Từ gia hủy nốt tia hi vọng vớ vẩn của nam nhân cuồng vọng này thì hơn.

Dĩ nhiên Từ gia không thể làm gì, danh tiết đã hủy, người đã vào cửa, bọn họ lấy tư cách gì đòi người? Chưa kể quan kinh thành, nghe thì to đấy, nhưng sống dưới mí mắt thiên tử phải cẩn trọng. Triều đình đấu đá bao sóng ngầm, không cẩn thận lọt tiếng gió, mai có kẻ dâng tấu chương tố cáo Từ gia lạm quyền thế bắt nạt dân chúng thì đúng là chuốc khổ vào người.

Từ Thái Cương ngày nào cũng tới kì kèo, Từ lão thái thái phiền không muốn gặp, trong lúc tức giận buột miệng trách: "Ta có thể làm gì chứ, dù sao cũng vào cửa nhà khác rồi, nếu còn đơn thân may ra xếp cho mối hôn sự với họ hàng chi xa."

Người nói vô tình người nghe có ý, Từ Thái Cương vội vàng đòi trở về gặp con trai.

"Nói cách khác, cha muốn cháu hoà ly?" Quan Tự Phong khiếp sợ.

"Chứ còn gì nữa, đúng là hồ đồ mà. Vốn ta tính ở lại kinh thành đến hết mùa xuân, mà nó cứ làm ầm lên, chưa kết giao được bao nhiêu đã phải quay lại." Đường xá xa xôi, mệt mỏi chẳng thu hoạch chuyện tốt gì, Quan lão thái thái ho hụ hụ suốt mấy hôm.

Tâm phúc vội vàng dâng trà nhuận họng: "Lão thái thái, để ta cho gọi Bách đại phu tới khám cho ngài."

"Ừ gọi đi." Bà gật đầu, đoạn quay sang nói tiếp với cháu trai. "Nay con đã gả vào nhà người ta, Tống nương tử đối xử với con không tệ thì cứ an phận mà sống. Đừng có nghe lời xằng bậy của thằng cha hồ đồ kia. Con mà đòi bỏ vợ gả vào nhà cao hơn, thì cả trấn, không, cả cái huyện này sẽ chỉ vào cột sống Quan gia chửi tới chết."

Lão Từ Thái Cương kia chẳng biết tính cái gì trong đầu, muốn để một mớ nam nhân Từ gia không gả nổi sao?

Quan Tự Phong đồng ý, hứa sẽ không làm chuyện nhảm nhí ảnh dưởng tới Quan gia. Từ nhỏ hắn đã được dạy đạo lý nam tử, loại việc bỏ vợ tìm một mối cao hơn như này tuyệt nhiên hắn không bao giờ chấp nhận.

Quan lão thái thái an tâm, bà luôn biết đứa cháu trai này ngoan ngoãn, chỉ tiếc số nó khổ, chứ nếu nó tâm cơ bất chính ngày đó bị hủy danh tiết bà đã mạnh tay hạ lệnh đánh chết, đỡ phiền phức đau đầu.

"Qua thăm cha con đi, ta muốn nghỉ ngơi rồi." Bà phất tay gọi hạ nhân.

"Dạ vâng." Quan Tự Phong thi lễ. "Nếu ngoại tổ mẫu cần thuốc đặc thù cứ gọi con, nhà con tuy làm ăn nhỏ nhưng cũng kết nối với Bách gia, người cứ an tâm."

Quan lão thái thái hài lòng gật đầu. "Đứa trẻ có hiếu, ta biết rồi."