Một lúc lâu sau, cuối cùng cả hai mới thoát ra khỏi sự phấn khích.
Trương Đại Ngưu run rẩy cầm điếu thuốc lên, hút hai hơi rồi từ từ nhả ra một làn khói.
“Đúng là phú quý trời cho!”
Ông vô cùng cảm khái, cung cấp cỏ khô cho trang trại bò sữa một tháng, đại đội có thể thu được 800 tệ. Phải biết rằng số tiền trong quỹ chung của đại đội hiện giờ cũng ngang ngang chừng đó, bảo sao công xã Kim Hoa lại giàu có như vậy.
Trương Vệ Quốc cũng vô cùng cảm khải:
“Con nói mà công xã Kim Hoa kia sao lại có nhiều tiền như vậy, trong đại đội còn có hai chiếc máy kéo, thậm chí còn kéo được cả đường dây điện!”
Nhưng ông ấy lại nghĩ, về sau những chuyện tốt này sẽ đến lượt đại đội nhà mình, cảm giác ghen tị kia lập tức biến mất.
“Ha ha ha, sau này đại đội của chúng ta cũng có thể mua thêm một chiếc máy kéo.”
Máy kéo của đại đội đã cũ mèm, dùng một thời gian là sẽ xảy ra vấn đề, ông ấy đã muốn mua một chiếc máy kéo mới giống của công xã Kim Hoa từ lâu rồi!
Chờ bán cỏ khô thêm mấy tháng nữa, gom được nhiều tiền hơn, họ cũng sẽ mua một chiếc tương tự!
Trương Thiên thấy hai người đã vui mừng đến mức không biết phải làm gì, bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Hiện tại quan trọng nhất là cỏ khô. Nếu chúng ta muốn tiếp tục duy trì mối làm ăn này thì cỏ khô phải đảm bảo được chất lượng và số lượng.”
“Quá trình thu thập cỏ khô của đại đội chúng ta phải thật nghiêm ngặt, thu hoạch không được quá kém. Hơn nữa còn phải khuyến khích mọi người trong đại đội cắt cỏ nhiều hơn, những đứa trẻ trên mười tuổi có thể ra ngoài giúp đỡ những đứa lớn hơn. “
“Con gái nói đúng lắm!”
Trương Đại Ngưu mỉm cười nhìn Trương Thiên:
“Lát nữa con theo ba đi kiểm tra cỏ khô. Kể từ bây giờ cỏ khô của đại đội chúng ta sẽ tuân theo mọi yêu cầu của con, cố gắng đạt được chất lượng tốt nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-92.html
.]
Trương Thiên đương nhiên sẽ không từ chối.
Trưa ngày hôm đó, Trương Đại Ngưu đã triệu tập một cuộc họp với tất cả thành viên trong đại đội.
Cuộc họp chủ yếu thảo luận về vấn đề này, ngay lập tức dấy lên một cuộc bàn tán sôi nổi ở trong thôn.
“Một cân cỏ khô bán được 2 xu. Ba đứa con gái một đứa con trai nhà tôi một ngày có thể cắt được 90 cân cỏ tươi, phơi thành cỏ khô là sẽ còn khoảng 18 cân, tức là kiếm được 3 tệ 6 xu một ngày!”
DTV
“Ôi—nhiều như vậy sao?”
“Đại đội trưởng còn nói, ngoài việc giữ lại một phần tiền bán cỏ khô làm chi tiêu công cho đại đội, phần còn lại sẽ được chia đều dựa theo điểm công của mỗi hộ gia đình.”
“Này, lão Lưu, ông chạy đi đâu đấy?”
“Ông ngốc quá, ông ấy đi kêu vợ con ở nhà tranh thủ đi cắt cỏ đấy!”
Trương Thiên đứng cạnh ba, nhìn “ngọn núi cỏ khô” trước mặt, nhất thời không nói gì.
“Ba à, chúng ta không thể cứ để như thế rồi gửi đi được, cần đóng gói lại để tiện vận chuyển hơn.”
Trương Vệ Quốc nghe xong, trực tiếp rút ra một sợi dây rơm mỏng ở bên cạnh, sau đó đặt sợi dây vào trong sọt, nhét cỏ khô vào, cuối cùng dùng dây rơm buộc cỏ khô lại thành một khối.
Rất nhanh một khối cỏ khô được buộc hoàn hảo đã xuất hiện ở trước mắt Trương Thiên.
“Không tồi!”
Cô mỉm cười bước tới ôm lấy khối cỏ, nâng lên thử, sau khi chắc chắn nó sẽ không bị bung ra, lúc này mới thả tay ném khối cỏ xuống.
“Ba ơi, cỏ khô gửi đến trang trại bò sữa phải được đóng gói như vậy, nếu muốn duy trì vụ làm ăn này một cách lâu dài thì phải nghĩ ra điểm gì đó đột phá! Chúng ta đóng gói cỏ khô thành từng khối như vậy rất không tồi, có thể tiết kiệm diện tích, dễ vận chuyển, cũng thuận tiện cho việc lưu trữ.”
Trương Thiên ghi lại những điều cần chú ý vào trong cuốn sổ mà cô vẫn luôn mang theo bên mình, nếu đã bắt tay vào làm thì phải nỗ lực hết sức, đôi khi một việc nhỏ cũng có thể quyết định thắng bại.