Nếu không có hành động quyết liệt của Thẩm Ninh và những người khác, e là rất nhiều đứa bé còn chưa được nhìn thấy thế giới bên ngoài thì đã c.h.ế.t do bị người thân cố ý làm hại.
Cô cảm thấy n.g.ự.c mình bỗng dưng quặn thắt lại, nặng nề như khi Đại Hoàng ngồi lên trên người vào lúc ngủ ở kiếp trước, hơi thở dần trở nên mất kiểm soát.
Triệu Tùng cũng hồi phục tinh thần từ sự chấn động, anh hơi nheo mắt, sờ sờ cằm:
“Cô chắc chứ? Đây là hai trăm tệ đấy? Cô có biết nhiều tiền như vậy có ý nghĩa gì không?”
200 tệ là một số tiền lớn, cho dù là anh cũng không thể một lúc lấy ra nhiều tiền như vậy, hơn nữa đối phương còn vô cùng tin tưởng anh, chẳng nhẽ cô không sợ anh sẽ cướp hết tiền của cô sao?
Trương Thiên cực kỳ chắc chắn.
“Đối với tôi, tiền chỉ khiến cuộc sống của tôi tốt hơn nhưng đối với trại trẻ mồ côi, nó có thể thay đổi tương lai của những đứa trẻ đó”.
“Tôi luôn tin rằng sinh mệnh là thứ quý giá nhất đối với con người, tiền tài chỉ là một loại công cụ, nó cũng chỉ là tiền mà thôi.”
“Tất nhiên, tiền rất hữu ích, có thể mua được thức ăn để lấp đầy dạ dày, có thể mua được thuốc chữa bệnh, nhưng nó không thể mua được thời gian, sinh mệnh và cái chết.”
“Tôi từng nghe một câu nói nổi tiếng, tiền bạc không phải là nô lệ thì là chủ nhân, phải là một trong hai chứ không phải gì khác.”
“Tôi chỉ làm chủ nhân của nó.”
Triệu Tùng im lặng ngồi tại chỗ, anh cm thấy m.á.u trong cơ thể trở nên cuồn cuộn dữ dội như sóng biển, tim đập loạn xạ không nghe lời, sao cũng không yên đc.
Tiền chỉ là một loại công cụ, đúng vậy, nó chỉ là một loại công cụ thôi, trong lòng Triệu Tùng cảm thấy chán nản, bắt đầu từ khi nào anh lại coi tiền là tất cả nhỉ?
Anh cẩn thận suy nghĩ lại, chợt nhận ra rằng đó là lúc anh sắp c.h.ế.t đói.
Bây giờ bản thân cũng đã không còn phải bận tâm đến mấy vấn đề đó nữa, thế nên bắt buộc phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Một lúc lâu sau, Triệu Tùng mới thận trọng trả lời đối phương:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-74.html
.]
“Tôi sẽ dùng toàn bộ số tiền vào trại trẻ mồ côi, cô có thể giám sát bất cứ lúc nào.”
Trương Thiên nhìn anh vài giây, đột nhiên mỉm cười.
“Tôi tin anh.”
Ánh mắt Triệu Tùng vốn tràn đầy tham vọng, nhưng lại khá trống rỗng, giống như một tấm bèo trôi, trôi đến đâu thì đến.
Bây giờ thì khác, trong mắt chỉ có sự kiên định, ắt hẳn anh đã có mục tiêu riêng của bản thân, bất kể đó là gì, thì đều sẽ mang đến một sự thay đổi lớn.
Tuy nhiên, việc giám sát vẫn rất cần thiết, thỉnh thoảng cô sẽ kiểm tra tình hình.
Trương Thiên lại dặn dò thêm vài câu:
“Hàng tháng không cần cho nhiều quá, cho nhiều quá cũng không tốt, khi nào dùng hết hai trăm tệ thì anh cứ bảo tôi.”
DTV
Triệu Tùng cũng hiểu lý do, anh để tiền sang một bên, nói về một công việc tạm thời khác.
“Công việc thứ hai là ở trang trại bò sữa tập thể, chủ yếu cung cấp sữa tươi cho huyện thành, vị trí cũng nằm ở trong huyện thành. Muốn thuê thêm người chủ yếu là do công nhân chính thức ở trang trại bò sữa bị ngã gãy chân sau khi đi tiểu đêm, phải ở nhà nghỉ dưỡng mấy tháng, thế nên bắt buộc phải tìm một công nhân tạm thời để đảm nhận công việc.”
“Công việc này thì rất khó chuyển thành chính thức, một khi công nhân chính thức kia đi làm lại, công nhân tạm thời chắc chắn sẽ phải nghỉ việc, trừ khi trang trại bò sữa mua thêm bò, nhưng điều đó gần như là không thể.”
Trương Thiên mím chặt môi:
“Nếu muốn có được vị trí công nhân tạm thời kia, vậy thì phải tìm ai để nhận việc?”
Khả năng được chuyển thành chính thức trong trại trẻ mồ côi lớn hơn, nhưng phải giao lưu với trẻ em hàng ngày, kiếp trước cô đã làm đủ rồi, kiếp này không muốn lại bị mắc kẹt giữa đám trẻ con nữa.
Thế nên trang trại bò sữa đã trở thành một lựa chọn rất tốt dành cho Trương Thiên.
Không thể chuyển thành chính thức cũng không sao, dù sao thì cô cũng không hướng tới việc sẽ trở thành công nhân chính thức.