Hơn nữa hôm qua Trương Thiên nói không có tiền, hôm nay mới mang tiền đến, họ đều cho rằng cô đang lừa gạt cô gái tóc vàng.
Đặc biệt là hôm nay Trương Thiên bị tắc đường nên không đến đúng giờ, những nhân viên này đều cho rằng cô gái tóc vàng bị lừa, còn chế giễu cô gái tóc vàng.
Không ngờ Trương Thiên không lừa gạt cô gái tóc vàng mà còn rất hào phóng, mang đến năm mươi vạn tiền mặt.
Bây giờ những người này hối hận vô cùng.
DTV
Cô gái tóc vàng xúc động đến mức toàn thân run rẩy, run rẩy nhận lấy chiếc túi xách, nuốt nước bọt, sau đó nói với Trương Thiên: “Mời cô theo tôi đến phòng VIP để xử lý.”
Trương Thiên bình tĩnh đi theo, chưa ngồi được bao lâu trong phòng VIP thì đã có một người quản lý da trắng đi đến, theo sau là cô gái tóc vàng.
“Kính thưa quý khách, cô có thể cung cấp hộ chiếu và các giấy tờ khác được không ạ?”
Đương nhiên Trương Thiên đã mang theo, cô lấy những thứ đã chuẩn bị sẵn ra: “Những thứ này đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ những thứ này thôi.” Người quản lý nở nụ cười rạng rỡ.
“Vui lòng chờ một chút, chúng tôi sẽ giúp cô làm thủ tục trước, sau đó sẽ mua cổ phiếu theo ý muốn của cô, cô thấy thế có được không?”
“Không vấn đề gì.”
“Vâng, xin cô vui lòng đợi một lát.”
Trước khi rời đi, người quản lý còn đặc biệt dặn dò cô gái tóc vàng mang bánh ngọt và cà phê cho Trương Thiên và các vệ sĩ.
Khi Trương Thiên ăn hết một chiếc bánh ngọt và uống hết cà phê, người quản lý cuối cùng đã xử lý xong mọi việc và lấy danh sách ra giới thiệu với Trương Thiên.
Đúng như dự kiến của Trương Thiên, tổng cộng đã mua năm mươi năm vạn đô cổ phiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-658.html
.]
“Xin ngài yên tâm, hàng tuần chúng tôi sẽ theo dõi tình hình đầu tư của ngài, tuyệt đối không để tài sản của ngài bị thiệt hại!” Người quản lý cung kính nói.
Trương Thiên đứng dậy và bắt tay với người quản lý: “Việc chuyên môn cứ giao cho người có chuyên môn làm, năm sau tôi sẽ quay lại một lần nữa, nếu có chuyện gì có thể liên lạc với tôi qua điện thoại.”
Lúc này đã có điện thoại đường dài quốc tế, gọi một cuộc điện thoại rất đắt, nhưng so với việc tài sản bị giảm sút, một chút tiền điện thoại chẳng là gì.
Xử lý xong những việc này, ngày hôm sau Trương Thiên lên máy bay về nước.
Hành trình kéo dài mười lăm giờ, cô đã thuận lợi đến thủ đô.
Lúc này trời đã tối, Trương Thiên ở lại tứ hợp viện nhà mình một đêm, sáng hôm sau đến trường, tìm giáo viên và hiệu trưởng để nói kết quả lần này.
“Không ngờ, em thực sự đã làm được.” Hiệu trưởng cảm thán.
Trương Thiên lấy hồ sơ ra đưa cho hiệu trưởng, còn có báo cáo bày đầy bàn.
“Đây là phản hồi về vụ án, hiệu trưởng thầy hãy dán chúng lên bảng thông báo, cũng có thể cảnh báo những học sinh có ý đồ xấu, cho họ biết rằng không dễ dàng có được học bổng, đừng nghĩ rằng đổi quốc gia là tôi không làm gì được họ.” Trương Thiên lạnh lùng nói.
Giáo viên phụ đạo bên cạnh thở dài: “Chúng tôi cũng có thể hiểu suy nghĩ của những đứa trẻ này, đột nhiên đến một nơi phồn hoa đô thị như vậy, dễ mất cân bằng, chỉ là không ngờ… haiz.”
Trương Thiên an ủi cô ấy: “Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào yếu tố tâm lý và đạo đức cá nhân, chúng tôi đã cử đi rất nhiều người, chín mươi chín phần trăm đều chọn quay lại, người như Đường Vận chỉ là thiểu số.”
Giáo viên phụ đạo gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này hiệu trưởng bên cạnh cười nói: “Khó khăn lắm mới về được một lần, em tổ chức một buổi thuyết trình cho trường chúng ta đi, cũng để các học sinh khóa sau xem, học hỏi thêm kiến thức.”
Trương Thiên suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
Xong buổi diễn thuyết, Trương Thiên lại đi thăm một số người bạn cũ, đến khu phố thương mại mua vài túi đặc sản bánh ngọt địa phương, sau đó mới gói ghém về nhà.
Cuộc sống sau khi về nhà vẫn như thường lệ, chỉ khác là mỗi tháng cô cần đến thành phố một lần để gọi điện thoại đường dài đến sở giao dịch chứng khoán ở Mỹ để theo dõi tình hình tài sản.