“Hoan nghênh đồng chí Trương Thiên đến đài chúng tôi!” Anh ta đi trước dẫn đường cho Trương Thiên:
“Lãnh đạo đã căn dặn chúng tôi từ sớm, đợi đến khi cô tới phải dẫn cô lên văn phòng ngài ấy.”
Trương Thiên bừng tỉnh, cười nói:
“Vậy làm phiền anh dẫn đường.”
“Đừng khách sáo, đây là chuyện nhỏ, là việc tôi nên làm.” Nhân viên bảo vệ vừa nói vừa liếc nhìn Trương Thiên với ánh mắt cảm thán, ngạc nhiên.
Không chỉ riêng anh ta, khi đi dọc hành lang, người nào gặp Trương Thiên cũng không thể khống chế được, phải dừng bước nhìn cô.
Thật sự là vì Trương Thiên quá khí chất, trông cô giống như những ngôi sao điện ảnh bên đảo Hồng Kông vậy.
Trương Thiên mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V, phối với quần đen. Trông tạo hình cực kỳ đơn giản nhưng lại đặc trưng thiên hướng cổ điển.
Ở thời điểm hiện tại, phong cách ăn mặc này là cực kỳ đặc biệt.
DTV
Trương Thiên như không nhìn thấy gì, từ sau khi cô bắt đầu diễn thuyết, dù cô đi đến đâu cũng có người đi theo nhìn cô, vậy nên cô đã quen với chuyện này từ lâu rồi.
Vào tới văn phòng giám đốc đài, đầu tiên đối phương nói hàn huyên mấy câu, sau đó người nọ đi thẳng vào vấn đề, dẫn Trương Thiên tới phòng phát sóng để diễn tập.
Chương trình chính thức bắt đầu vào hai ngày sau, là phát sóng trực tiếp. Để tránh xảy ra sai sót, tất cả những người được mời sẽ tới hiện trường trước để cảm nhận bầu không khí.
Nhưng vì lý do an toàn nên thời gian diễn tập của Trương Thiên bị lệch so với những khán giả được mời tới. Điều này cũng có nghĩa là tới tận ngày phát sóng, Trương Thiên mới biết là ai tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-651.html
.]
Một số xưởng trưởng Trương Thiên gặp trước đây cũng nằm trong đó.
“Mau mau mau! Đừng để tâm đến mấy cái bát đó nữa, mau tới đây xem TV này! Chương Trình của Trương Thiên kia bắt đầu rồi!”
“Trông bộ đồ cô ấy mặc đẹp thật đấy, vừa thần thái vừa đẹp! Tôi cũng muốn mua bộ giống vậy!”
“Tôi nhìn thấy xưởng trưởng chỗ chúng tôi rồi! Cô ấy ngồi giữa hàng thứ hai!”
“Xưởng trưởng Trương này đúng là lợi hại thật, mới ba mươi mấy tuổi đã là nhân vật tầm cỡ rồi.”
“Đừng làm ồn nữa! Tập trung xem đi!”
Trương Thiên tiến hành từng bước theo trình tự của mình, kết hợp giữa lý thuyết và ví dụ. Thỉnh thoảng cô sẽ chọn một vị khán giả ngồi ở trường quay, dựa vào tình hình thực tế của nhà xưởng đối phương để tiến hành phân tích giải đáp.
Chương trình diễn ra vô cùng thuận lợi, chẳng mấy chốc đã tới phân đoạn gọi điện thoại.
Các nhân viên công tác tại hậu trường đặt câu hỏi cho Trương Thiên dựa trên câu hỏi mà khán giả gửi tới.
Nếu Trương Thiên trả lời được cô sẽ trả lời thẳng, còn nếu không rõ, cô sẽ thẳng thắn nói không biết, còn đề nghị tìm kiếm chuyên gia hỏi ý kiến.
“Thật ra tôi cũng chỉ là người bình thường, giống như mọi người trên khắp cả nước. Hàng ngày, ngoài đi làm ra thì tôi cũng chỉ ăn với ngủ. Sở dĩ xưởng sữa Hồng Quang có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ sự đồng tâm hiệp lực, cố gắng của tất cả công nhân trong xưởng. Vấn đề cải cách không phải chuyện chỉ cần nói một câu là làm được, mọi quy tắc không phù hợp với thị trường kinh tế bây giờ đều cần tiến hành sửa đổi. Chúng ta vấp ngã, vượt qua những khó khăn thì mới có được thành tựu của hiện tại.”
Trương Thiên nhìn thẳng ống kính, nói với một thái độ trịnh trọng:
“Đoàn kết chính là sức mạnh. Khả năng của mỗi người là hữu hạn, vậy nên chúng ta phải cùng nghĩ cách thay đổi, như vậy mới phát triển được, giống như Hồng Quang chúng tôi vậy. Ý nghĩa của chương trình này nằm ở đây, tập hợp sức mạnh và trí tuệ của tất cả mọi người, tiếp thu ý kiến quần chúng. Có lẽ như vậy sẽ mang đến một sự thay đổi nhỏ nhoi nào đó. Hoan nghênh các vị doanh nhân và các học giả từ mọi tầng lớp xã hội tham gia, chúng ta hãy cùng chung tay thay đổi thế giới này! Tương lai là của chúng ta!”