Người ăn nhiều thì nguyên liệu cần thiết cũng nhiều, rau củ gạo mì thì dễ, chỉ có món mặn là khó khăn nhất.
Thịt tươi vốn đã khó mua, vừa cần phiếu thịt lại phải tranh giành, mà tiệc mừng thọ cần nhiều thịt, ít nhất là phải hai con lợn.
May mà bây giờ đại đội đã chia lợn, tiếc là lợn trong đại đội chưa lớn, mới vài tháng tuổi thì không ai nỡ g.i.ế.c thịt, Chung Quyên hỏi một vòng trong đại đội, ai cũng tiếc không muốn bán rẻ, trừ khi Chung Quyên trả giá cao.
Chung Quyên keo kiệt cả đời, sao lại muốn bỏ tiền oan, cuối cùng vẫn phải vào thành phố mua.
Ba tháng hè nóng bức, thịt tươi để ngoài không đến nửa ngày là bắt đầu hỏng, trừ khi muối ướp.
Nhưng nhiều món trong tiệc mừng thọ cần thịt tươi, ví dụ như món thịt kho tàu, thịt tươi nấu lên hương vị hoàn toàn khác với thịt ướp muối.
Cửa hàng thực phẩm và chợ chỉ bán thịt lợn đã g.i.ế.c mổ, mà chỉ có vào buổi sáng.
Chung Quyên định mua sớm một ngày, chờ hôm sau nấu nhưng cuối cùng bị Trương Thiên ngăn lại.
Bởi vì dù mua về sớm một ngày, ngâm nước lạnh chờ đến hôm sau thì dù nhiều hay ít cũng sẽ có mùi.
“Vậy phải làm sao?” Chung Quyên ngồi trên ghế lo lắng.
DTV
Trương Thiên tựa vào cột, suy nghĩ một lát, nghĩ ra một ý.
“Hay chúng ta mua một cái tủ lạnh đi?”
“Tủ lạnh? Con điên rồi! Thứ đó đắt lắm!” Chung Quyên trừng mắt liên tục lắc đầu.
Trương Thiên càng nghĩ càng thấy ý này hay:
“Chúng ta mua tủ lạnh đi, sau này g.i.ế.c lợn, gói kỹ bỏ vào tủ lạnh đông, nửa năm sau lấy ra ăn vẫn tươi. Lạp xưởng và thịt muối cũng có thể bỏ vào. Còn cả bánh chưng, một lần làm mấy trăm cái, bỏ tủ lạnh đông, sau này muốn ăn cứ lấy ra nấu, tiện lắm!”
Còn về thức ăn thừa? Nhà có mấy con chó, không bao giờ có chuyện thừa thức ăn.
Chung Quyên lập tức giãn mày, lòng bắt đầu d.a.o động.
Trương Thiên thừa thắng xông lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-581.html
.]
“Tủ lạnh là đồ quý hiếm, đến người trong thành phố chịu mua tủ lạnh cũng ít, nếu nhà mình mà mua được một cái tủ lạnh thì thật là có mặt mũi, cả công xã đều phải ghen tỵ với mẹ!
Hơn nữa, ông bà nội già rồi, ăn đồ ướp nhiều dễ hại sức khỏe, mình mua tủ lạnh về, sau này đều ăn đồ tươi mới, ông bà ăn ngon miệng, đương nhiên sống lâu hơn.”
Ông bà đã vất vả cả đời, dù gì cũng phải giúp ông bà hưởng thụ công nghệ hiện đại, mới coi như không uổng một đời.”
Chung Quyên từ phân vân chuyển sang kiên quyết chỉ mất chưa đến ba mươi giây:
“Mua!”
Trương Thiên lập tức nở nụ cười:
“Mẹ chờ nhé, con về bàn với chồng mẹ, vài ngày nữa sẽ mang tủ lạnh về cho mẹ!”
Chẳng qua nhà mẹ đẻ mua tủ lạnh, có phải nhà chồng cũng nên mua một cái không? Trương Thiên nghĩ thầm.
Cô lại lắc đầu, quyết định để vấn đề này cho chồng giải quyết, xem anh ấy nghĩ sao.
Về nhà, cô kể với Triệu Tùng về việc muốn mua tủ lạnh và hỏi xem có cần mua cho mẹ chồng một cái không.
“Anh về hỏi mẹ.” Triệu Tùng nói xong đi về nhà cũ.
Nhà cũ của nhà họ Triệu cách nhà mới của hai vợ chồng Trương Thiên không xa, đi bộ hai phút là đến, Triệu Tùng hỏi mẹ ruột, nhận được câu trả lời thì đi về nhà.
“Mẹ nói không cần, chúng ta đều đi học xa, nhà chỉ có một mình mẹ, không có nhiều đồ cần để vào tủ lạnh như thế.” Triệu Tùng dùng khăn ướt lau mặt, ngồi xuống ghế uống cốc trà lạnh.
“Vậy chỉ cần một tấm phiếu mua tủ lạnh thôi.” Trương Thiên mở ví ra, bắt đầu tìm.
Cô nhớ mình đã thu thập khá nhiều phiếu, có thể dùng chúng để đổi lấy phiếu mua tủ lạnh.
Tủ lạnh là món đồ quý hiếm, chỉ có thể mua bằng phiếu, cửa hàng bách hóa trong thành phố có bán tủ lạnh, giờ việc cô cần làm là đổi phiếu và kịp lắp đặt tủ lạnh trước tiệc mừng thọ diễn ra, như vậy thì mua thịt về mới có chỗ cất.
“Cứ để anh nghĩ cách.” Triệu Tùng nói tự tin:
“Anh có mấy anh em có nhiều phiếu, có thể đổi được.”